Old school Easter eggs.
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328520

Bình chọn: 10.00/10/852 lượt.

thể quay đầu dứt ra, còn chưa kịp thở, đã bị vặn lại, Nam Dạ Tước hung hăng áp chế cô, cô chưa bao giờ thấy anh điên cuồng như lúc này, tình huống này, khiến cô tránh không được cảm giác sợ hãi.

Dung Ân cởi bỏ cà vạt anh, sau khi cởi cúc, người đàn ông đưa tay về phía sau cởi bỏ áo áo, đến khủy tay, áo khoác không ra được, người đàn ông thử lại vài lần, sau cùng dứt khoát kéo xuống, mặt thắt lưng lạnh coong chà sát lên bụng DunG Ân, sau khi thân trên không còn vật cản, Nam Dạ Tước nhanh chóng cởi bỏ quần dài, trong phòng ngủ, trên sàn nhà, rải đầy quần áo của hai người, ga trải giường bị xô đẩy nhăn nhúm, người đàn ông nắm rõ được những chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể cô, bàn tay vuốt ve khuôn ngực đẫy đà, nụ hôn trượt xuống cổ Dung Ân, đầu lưỡi nóng bỏng kich thích vành tai cô, tiếng nỉ non như mèo kêu, tự nhiên từ trong miệng Dung Ân thoải mái buông ra.

Một tay kia dò xét hạ bộ cô.

Cô co chân, cảm giác khó chịu vô cùng tận.

Nam Dạ Tước di chuyển ngón tay, sau khi cảm thấy chính mình đã thỏa mãn, mới đem cơ thể hai người nhập làm một.

Trên chiếc giường, hai người đã trải qua biết bao lần hoan ái, Nam Dạ Tước cầm gối nhét dưới lưng Dung Ân, kiềm chặt hai đùi cô, ánh mắt nóng ran nhìn chòng chọc về nơi tiếp xúc của hai người.

Lần này, anh không còn để tâm đến cảm nhận của Dung Ân, theo nguyên tắc của anh, mỗi lúc một mạnh bạo, tưởng như hận không thể đẩy cô vào vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không thể trở lại), hai tay Dung Ân nắm chặt cánh tay Nam Dạ Tước, đầu ngón tay đâm vào da thịt anh, cứ như vậy, hai người bọn họ điên cuồng một đêm, anh thay đổi tư thế liên tục, không ngừng kích thích chỗ mẫn cảm của cô, sau cùng, vẫn là cô thất bại, ở trên giường chỉ đành mặc anh tùy ý giày vò.

Cõi lòng Dung Ân dấy lên nỗi cay đắng, cơ thể là của cô, nhưng đến ngày cuối cùng rời khỏi, lại bội phản chính cô, sự thỏa mãn, thâm nhiễm vào trái tim cô lại chỉ còn sự phiền muộn, bị ánh đèn hắt làm cho chói mắt, Dung Ân quay đầu, có phần lúng túng.

Hai tay Nam Dạ Tước vặn lấy cằm cô, buộc cô đối diện con ngươi đen như mực của chính mình.

Dưới thân, khuôn mặt này vẫn quyến rũ, cơ thể này, phản ứng vẫn vụng dại, anh kéo cô áp sát vào lồng ngực mình, cô vòng tay ôm lấy tấm lưng anh, cô cảm nhận được cực hạn của anh, khi đã ôm chặt, người đàn ông lại đẩy cô ra, đỉnh điểm của dục vọng, trên người cô bày ra cảnh phong tình.

Người đàn ông đè lên người cô, thở dốc, anh ngay cả một cơ hội mong manh cũng không cho cô.

Dung Ân cười khẽ, như vậy cũng tốt, khỏi cần phải uống thuốc.

“Dung Ân”, cách xưng hô ngập tràn sủng nịnh đã không còn, anh ngay cả gọi cũng xưng đủ họ tên cô, “Nếu cô không mơ tưởng lấy đứa trẻ quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không nhanh như vậy có ý nghĩ này”.

“Ngủ trước đi”, Người đàn ông không ngoảnh đầu lại, mặc vào quần áo thường ngày, nhưng không hề làm vóc người hoàn mỹ trở lên kém nổi bật.

Trong toàn bộ gian phòng, lửa dục vọng vẫn chưa kịp tán đi, khi Nam Dạ Tước ra khỏi phòng, Dung Ân ngước nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.

Cô đứng dậy, thu dọn đống quần áo lộn xộn, rồi đi tắm một lượt, trên bàn trang điểm, có nước hoa mà Nam Dạ Tước từng tặng cô, là hàng cao cấp xa xỉ, nhưng cô chưa từng dùng thử một lần.

Dung Ân yên lặng ngồi xuống, bật máy sấy khô tóc, sau đó xịt một ít nước hoa lên cổ tay rồi xoa lên hai bên cổ, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng bông mềm mại, kéo từ trong tủ quần áo một chiếc va li cỡ đại.

Nam Dạ Tước tặng cô thứ gì, quần áo, giày dép, trang sức, túi xách….Cô đều bỏ hết xuống đáy, chỉ để lại thẻ vàng trong hộp nữ trang, Dung Ân lấy một tờ giấy trắng, viết mật mã, sau đó cất nó cùng thẻ lại một chỗ. Sau khi thu dọn xong, Dung Ân kéo túi để vào trong tủ quần áo, lúc này mởi quay về giường.

Khi nhận được điện thoại của Nam Dạ Tước, đã là giữa trưa.

Lúc đó, Dung Ân vẫn đang ngủ rất say, trông thấy dãy số hiển thị trên màn hình, ngón tay cô vuốt ve những con số nhấp nháy liên tục, sau đó nhấn nút nhận cuộc gọi, “A lô?”.

“Buổi trưa cùng đi ăn”.

“Ừ, ở đâu?”

Nam Dạ Tước nói địa chỉ, Dung Ân ghi lại, sau khi tùy tiện chọn một bộ quần áo, liền ra ngoài.

Tiết trời tháng hai vẫn rét căm căm, bên ngoài tuyết thậm chí đã đông tụ thành những phiến băng, những cây thân gỗ cũng trơ trụi, kém sức sống, tầng hai của nhà hàng, lò sưởi được bất lên ở nhiệt độ cao, thoáng chốc đã khiến cơ thể đang lạnh cóng khôi phục thân nhiệt.

Dung Ân chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, khi Nam Dạ Tước đến, khoác áo choàng màu xám bạc lên lưng ghế, nghiêng người ngồi xuống, ngón tay thon dài gỡ bỏ cúc bạch kim ở tay áo, khi anh nghiêng người ngồi xuống, ở cổ, dấu hôn đêm qua Dung Ân để lại hiện ra rõ mồn một.

Người phục vụ thành thục giới thiệu món ăn, đôi mắt hẹp dài từ thực đơn nhìn lên phía đối diện, “Muốn ăn gì?”.

Cô có phần xấu hổ, không hiểu là do lúc trước đi đường quá lạnh hay vì lý do nào khác, bàn tay nhỏ bé áp lên má, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tùy anh”.

Nam Dạ Tước đưa lại thực đơn trong tay cho người phục vụ rồi thuần thục gọi món, không bao lâu sau, thức ăn đã được bưng ra, hơi nóng bốc lên