pacman, rainbows, and roller s
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328505

Bình chọn: 9.5.00/10/850 lượt.

ang trại không? Em không ngờ…Chính mình lại là Clytia, em không muốn mỗi ngày đều phải đuổi theo bước chân anh, em muốn là người kề vai sát cánh bên anh…”, Dung Ân nói xong lời cuối, từ trong hốc mắt, lệ không ngừng tuôn rơi, phủ đầy khuôn mặt, rồi rớt xuống ga giường màu đen, “Cảm giác này, anh vĩnh viễn không hiểu được, khi anh tay trong tay cùng phụ nữ khác, khi anh cùng người ta đầu gối tay ấp, Nam Dạ Tước, anh có nghĩ tới? Em đang chết dần chết mòn ở đâu hay không…..”.

Người đàn ông đang khom người đứng thẳng lưng, Dung Ân đứng dậy, lấy tay mình áp lên má anh, “Lúc này, rốt cuộc anh cũng được toại nguyện, em không thể rời xa anh, em đã nghiện anh mất rồi, Nam Dạ Tước, em phải làm sao mới cai được anh bây giờ?”.

Tiếng khóc nấc nghẹn ngào, hòa cùng những câu chất vấn thẳng thắn, Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy bực bội, anh suy sụp mà ngồi xuống, nửa khuôn mặt được ánh nắng chiếu rọi mỗi lúc một tối lại.

“Nói như vậy, cô thật sự đã tráo thuốc?”.

Dung Ân cảm nhận được cả vị mặn đắng của nước mắt, hoàn toàn ngoài ý muốn, đáy mắt cô phủ lên sự khiên cưỡng, bị cáo buộc trở thành kẻ chủ mưu, cô cắn môi, sắc mặt u ám, Dung Ân, nhìn xem, mày thật may mắn, ngay cả ông Trời cũng đang giúp mày kìa.

Đáp án của cô đã quá rõ, nhưng Nam Dạ Tước vẫn muốn nghe chính miệng cô thừa nhận, có lẽ…..Có lẽ, cô vẫn chưa đến mức quá quắt đến như vậy.

Dung Ân di chuyển, ngón tay mảnh khảnh đã trắng bệch, cô gắng gượng kéo tay áo Nam Dạ Tước, “Xin lỗi, dù sao đứa trẻ cũng đã không còn, em cam đoan, sau này sẽ không bao giờ…..”

Đáy mắt người đàn ông ngập tràn vẻ châm biếm, thân thể cao lớn trong chốc lát không do dự đứng lên, dùng sức đẩy Dung Ân sang một bên, lực rất mạnh, khiến cô ngã xuống giường, “Cô! Dung Ân….”, Khi đã quá sức chịu đựng, dường như không thể nói được từ nào, người đàn ông quẳng vỡ đèn bàn, mang theo lửa giận đầy người bỏ đi.

Cửa phòng ngủ một lần nữa đập rầm một tiếng, cô tự nhủ chính mình phải mạnh mẽ, nhưng người đàn ông vừa đi, tất thảy đều tan rã, hốc mắt Dung Ân đẫm lệ, cô nằm nghiêng người, miệng cắn chặt một góc chăn.

Dù sao, đứa trẻ lúc này đã không còn….Khi nói ra câu này, chân cô đã không thể đứng vững, ngay cả lúc này, toàn thân cô hãy còn run rẩy không thôi, Dung Ân co đầu gối kề sát quai hàm, đem chính mình thu nhỏ vào một góc, lúc này mới khóc thành tiếng.

Dưới lầu, truyền đến tiếng khởi động xe, DunG Ân cắn chặt ngón tay, đau nhức đến tê dại, không khác nào vết thương trong lòng cô.

Liên tiếp vài ngày sau đó, Nam Dạ Tước cũng không về lấy một lần, mỗi ngày Dung Ân đều chỉ mặc đồ ngủ, ở yên trong phòng, cô được Vương Linh chăm nom chu đáo, nên sức khỏe cũng nhanh chóng hồi phục lại.

Chẳng bao lâu nữa là đến năm mới, Dung Ân xỏ dép đi ra ngoài ban công, thời điểm này trước đây, tuy rằng trong nhà chỉ có mẹ và cô, nhưng vô cùng vui vẻ, lúc này, ở trong một căn biệt thự rộng lơn, lại không hề cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.

“Dung tiểu thư, cơm xong rồi ạ”.

“Ừ”, Dung Ân đi vào phòng ngủ, cũng kéo lại rèm, “Em gọi điện cho cậu chủ chưa?”.

“Rồi ạ”, giọng nói Vương Linh dần nhỏ lại, “Cậu chủ nói, cậu không về”.

“Ừ”, Dung Ân theo Vương Linh xuống lầu, bàn ăn rộng lớn, chỉ có mình cô ngồi ăn, “Vương Linh, cậu chủ vắng nhà, em ngồi xuống ăn cơm cùng tôi đi”.

“Vậy sao được, Dung tiểu thư, như vậy là trái với phép tắc”.

“Phép tắc cũng là con người đặt ra, ngồi xuống đi”.

“Vâng, cám ơn Dung tiểu thư”.

Sự gần gũi của DUng Ân, sau nhiều ngày ở chung, Vương Linh đã hiểu được, khi ăn, cô không nói lời nào, Vương Linh liền mở miệng nói, “Dung tiểu thư, em có thấy chị thiết kế bản vẽ vài lần, chị học thiết kế ạ?”

“Ừ, là công việc của tôi”.

“Nhưng chị không đi làm sao, hơn nữa chị cũng đâu có thiếu tiền?”

“Vương Linh, có nhiều chuyện em không hiểu đâu, ăn cơm đi”, gần đây khẩu vị của Dung Ân đã khôi phục lại nhiều, ăn cơm xong, Dung Ân gọi Vương Linh đang thu dọn bát đũa lên lầu.

“Dung tiểu thư, có việc gì sao ạ?”

Dung Ân mở cửa phòng đựng đồ, bên trong treo vô số quần áo hàng hiệu, thậm chí có những chiếc còn đóng nguyên kiện, dù cho là nội y hay váy áo, tất cả đều là hàng hiệu cao cấp, ở một ngăn tủ khác, còn bày rất nhiều giày, mọi thứ đều là Nam Dạ Tước mua cho cô.

“Woa…..”, Vương Linh cảm thán, “Ngày thường sao không thấy chị mặc bao giờ?”

Dung Ân cầm lấy một chiếc áo khóac kẻ ca rô, ướm thử lên người Vương Linh, thấy cỡ vừa vặn, lúc này mới cho vào túi, “Em cứ chọn vài bộ đi, giầy có thể sẽ không vừa chân, túi xách ở bên kia, nếu thích, cũng lấy vài cái đi”.

“Thế này, thế này sao được ạ”, Vương Linh cầm lấy túi đồ, tưởng như bị phỏng, cuống quít trả lại Dung Ân, “Chiếc áo này bằng mấy tháng tiền lương của em, em không thể nhận”.

“Cầm lấy, tôi mặc cũng không hết”, Dung Ân kéo tủ đầu giường, lấy ra từ bên trong một chiếc dây chuyền, “Hơn nữa, dù tôi có mang đi, sau này cũng không dùng đến, có thể giữ lại, cũng chỉ để làm đồ trang trí”, Cô cầm dây chuyền đặt vào tay Vương Linh, “Không được từ chối, tôi cũng nên cảm ơn em. Mấy thứ này bây giờ còn là của tôi, nếu tôi đi, cũng là của ngư