Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329463

Bình chọn: 9.00/10/946 lượt.

g giọt rớt ở bên chân, cô cắn răng nén lại tiếng khóc, nhưng càng đè nén, lại càng xoáy sâu vào trong tai của Nam Dạ Tước. Anh ngón tay kẹp đầu thuốc lá, một chân để ở vách tường, bên ngoài nhà xác ánh đèn sáng rực hắt vào khuôn mặt của anh. Vì sao mỗi lần mối quan hệ của anh và Dung Ân tiến lên được một bước nhỏ, liền ngay tức khắc gặp chuyện không may, làm cho bọn họ phải quay trở lại điểm xuất phát, hoặc là lui xa hơn nữa?

Khói thuốc thiêu đốt đến tận cùng, nóng đến ngón tay.

Nam Dạ Tước đi tới ngồi xuống kế bên Dung Ân, tay phải ôm bờ vai của cô, anh muốn cô có thể dựa vào lòng mình, nhưng cô căn bản không muốn tiếp nhận những đụng chạm của anh nên đứng dậy, Nam Dạ Tước vì vậy cũng chỉ có thể bỏ tay xuống “Tôi đi rửa tay”

Dung Ân dùng nước lạnh rửa sạch mặt, mắt vẫn còn rất đau, đầu choáng váng, cô cứ vậy lấy tay lau qua loa rồi lấy điện thoại di động ra.

Khi đã phần nào tỉnh táo, không còn sợ do run rẩy mà bấm sai số, ngón tay cô bấm một dãy số gọi đi ra ngoài.

“Alo, Xin chào”

Dung Ân nắm chặt điện thoại di động, giọt nước theo sợi tóc chảy vào cần cổ cảm giác lạnh cóng, mỗi tế bào cũng co lại thật chặt, để van xin ấm áp “Alo…” Giọng cô hơi run nhưng lại hết sức tỉnh táo, “Tôi muốn báo án…”

Nước mắt đọng trên đôi mi dày của cô chỉ chực muốn trào ra, cô trợn to hai mắt mặc dù đôi mắt vô cùng đau nhức, “Các người có thể khiến cho cô ta đền mạng không? Có thể không? Nhất định phải khiến cho cô ta đền mạng!”

“Tiểu thư, cô bình tĩnh chút, tình huống cụ thể chúng tôi đã ghi lại trong hồ sơ…”

Dung Ân cúp điện thoại di động, rửa mặt, lúc này mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Nam Dạ Tước vẫn đang hút thuốc, cô nhìn thấy trên mặt của hắn đầy u sầu, trên đất tàn thuốc rơi vãi rất nhiều.

Dung Ân bình tĩnh đi đến trước mặt anh, Nam Dạ Tước ngẩng đầu lên, râu mọc lởm chởm trên cằm, bộ dáng của anh trước đây chưa từng nhếch nhác như vậy. Cô đứng rất gần anh, gần đến độ cơ hồ mũi có thể cạm vào nhau, cô quên hết căn bệnh trên người, đôi mắt trong veo mở to, lạnh lùng nói “Nam Dạ Tước, tôi đã báo cảnh sát, Hạ Phi Vũ phải nhận được trừng phạt thích đáng.”

Như dự đoán, cô nhìn thấy được đáy mắt anh trào lên những đợt sóng giận dữ, mãnh liệt vô cùng, che giấu bên dưới đó là những tảng đá ngầm đang va chạm vào nhau. Nam Dạ Tước nheo mắt, đụng vào bả vai Dung Ân mà bước ra ngoài.

Tay hai người phớt qua nhau, khi sắp bước qua, Dung Ân xoay người kéo tay Nam Dạ Tước. Người đàn ông dừng chân, bóng dáng cao lớn quay lại, bóng đen bao phủ ở đỉnh đầu Dung Ân

“Nam Dạ Tước, nếu như anh giúp cho Hạ phi Vũ, tôi thật sự sẽ hận anh.”

Cổ anh nuốt xuống, tựa hồ có chút khó xử, “Ân Ân, nếu đổi lại là em, tôi sẽ càng….”

“Nam Dạ Tước,” cô cắt lời “Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra với tôi. Nếu tôi có rơi vào trường hợp như vậy, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm, tôi sẽ đi tự thú, và sẽ chuộc tội của mình.”

Anh nhìn cô với ánh mắt trong suốt, Dung Ân đáy mắt đầy bi thương anh nhìn rất rõ… Nam Dạ Tước trước đến giờ không cảm thấy những chuyện này có gì phiền toái, đối với cuộc sống của anh chưa bao giờ có cụm từ đền mạng, nhiều lắm chính là tốn chút ít tiền, nếu không được, liền trước sau chuẩn bị. Anh không có nghĩ tới, tổn thương tính mạng người khác thì phải chuộc tội…

Dung Ân biết cùng hắn nói chuyện cũng không thông, cô buông tay ra, trong mắt lộ ra một tia nhìn chán ghét và lạnh lùng, “Nam Dạ Tước, cứ dựa theo phong cách làm việc của anh mà giải quyết đi, nếu vậy tôi sẽ liền hận anh suốt đời”

Nói xong cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi bênh viện.

Cô đi dứt khoác như vậy, giống như là muốn bay lên.

Chọn lựa như vậy, một bên là Hạ Phi Vũ, một bên là Dung Ân.

Anh nếu như mặc kệ, Hạ Phi Vũ nhất định sẽ gặp phiền toái , còn nếu quản, thì ngay lập tức cũng đừng nghĩ đến có thể nắm tay Dung Ân được nữa.

Nam Dạ Tước bước tới cửa, ánh mặt trời gắt gao chiếu vào xuyên thấu qua hình chữ thập trên nóc bệnh viện. Dung Ân đã đi ra khỏi bệnh viện, đang ở trên đường cái đón xe.

Nam Dạ Tước cảm thấy trong mắt hơi xót, trong lòng giống như bị kích động rất lớn, cô nếu như vậy mà đi, anh còn có thể lại tìm cô trở về không?

Nghĩ đến đây, anh liền sải bước đuổi theo về phía Dung Ân.

Sự lựa chọn này, anh không cần do dự.

Chap 90 – Nắm tay thật chặt

Chap 90 – Nắm tay thật chặt.

À chap này dành tặng bạn Bể Cá nhé, vì bạn ấy là ng like page thứ 1000 ý, hi2hi2, mà bạn ấy k có add FB N nên k thể gửi đc

Editor: Nhok Ngân

Một chiếc xe dừng ở ven đường, Dung Ân vừa mới mở cửa ra, cổ tay lại bị Nam Dạ Tước vội vàng chạy đến túm lại.

Cô không có xoay người, mặc một chiếc quần dài màu trắng đứng trên đường, phía ngoài mặc một chiếc khoác len nhỏ, dáng vẻ như một sinh viên đại học.

Tay trái Nam Dạ Tước đem tay cô đặt vào lòng bàn tay, tay phải đưa tới, ôm ở bả vai Dung Ân, “Đi, chúng ta trở về.”

Tay cô siết chặt tay cầm cửa xe, sau đó, dùng sức đóng cửa xe, Nam Dạ Tước ôm cô rời khỏi đường đi.

Dung Ân đi giầy đế bằng, lúc này, chỉ cao đến miệng Nam Dạ Tước, nằm chung một chỗ, tương xứng hoàn mỹ, cô mím c


Disneyland 1972 Love the old s