Polaroid
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327552

Bình chọn: 8.00/10/755 lượt.

lại gần, Dung Ân đã ngoảnh mặt đi.

Anh ném điếu thuốc trong tay, cánh tay cứng như thép giữ chặt khiến cô cảm thấy ngay cả xương cũng đau, nhưng nụ hôn bất ngờ lại không thô bạo như động tác, chỉ môi chạm môi rồi tách ra.

Không hiểu sao, sự kiên nhẫn của anh dành cho Dung Ân luôn vượt quá sức tưởng tượng của mình.

Ngày mai, sẽ là một ngày nắng rực rỡ. Sau khi bỏ lại một câu không đầu không cuối, anh chui vào chiếc xe thể thao thuộc hàng sang trọng nhất kia. Dung Ân cũng không đứng lại thêm, cô xoay người đi vào cầu thang tối om.

Yêu anh là lỗi của em, nhưng em không nỡ rời đi, là lỗi của ai cũng vậy, em phải làm sao đây…

Điện thoại di động đổ chuông, Dung Ân nhìn màn hình, mỉm cười nhận điện thoại: Việt.

Em ngủ chưa? Thanh âm của anh ta trầm thấp dịu dàng, cô bước khẽ hơn: Em chưa ngủ.

Em đang làm gì vậy?

Dung Ân vịn tay vào cầu thang bước hai bước, trong bóng tối, không nhìn thấy vẻ mặt cô: Em vừa… Vừa tắm xong.

Điện thoại bên kia, trầm mặc trong chốc lát, Dung Ân nắm chặt di động, hơi thở hơi dồn dập tiết lộ cô chột dạ: Ân Ân, có phải em đang giấu anh việc gì không?

Dung Ân giật mình suýt chút nữa hụt chân ngã cầu thang, cô dựa lưng vào bức tường loang lổ: Việt, em…

Cô vô cùng do dự, tay trái căng thẳng túm chặt mép quần, có nên nói chuyện của Nam Dạ Tước cho Diêm Việt biết không? Lúc đó, Diêm Việt có chê bai cô không? Nhưng nếu không nói, chuyện này cứ như một tảng đá lớn, lúc nào cũng đè nặng khiến cô không thở nổi…

Ân Ân, em không cần giấu anh. Trầm mặc một hồi lâu, thanh âm của Diêm Việt từ đầu bên kia truyền đến.

Không, Việt… Cô lấy hết can đảm, chuẩn bị nói ra mọi chuyện. Chương 35: Một màn đẫm máuAnh đã xem tin tức, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói với anh?

Dung Ân kinh ngạc, những lời vừa định nói, lại miễn cưỡng nuốt lại, thì ra, dũng khí cũng chỉ là tạm thời, thời cơ qua đi, sẽ bị yếu đuối thay thế: Em không muốn anh phải lo lắng.

Em như vậy, càng khiến anh lo lắng. Ngữ khí của Diêm Việt có vẻ tức giận, nhưng lại không đành lòng: Em yên tâm, hãy ngủ một giấc thật ngon, chuyện này không cần lo lắng.

Dung Ân nở nụ cười, cảm giác được chở che an toàn khiến lòng cô tràn ngập ấm áp, ít nhất, cô sẽ không phải một thân một mình đối mặt với tất cả.

Em có muốn ra ngoài không?

Bây giờ muộn rồi, để hôm khác đi anh. Dung Ân bước lên cầu thang, từng lời đều như những nốt nhạc đang nhảy múa khiến cả tinh thần và thể xác đều vui mừng: Mẹ em bảo, hôm sau mời anh đến nhà ăn cơm.

Ừm, bao lâu rồi anh chưa được ăn món sườn xào chua ngọt sở trường của bác?

Dung Ân khẽ mở cửa ra, sau khi khóa cẩn thận mới trở về phòng mình, vừa bật đèn lên, cả căn phòng đã được bao trùm trong bầu không khí ấm áp: Nếu vậy, mẹ em gặp anh nhất định sẽ rất vui.

Ừm. Đầu bên kia, anh ta cũng cười khẽ: Em ngủ sớm một chút, anh còn có chút chuyện cần xử lý.

Vâng. Dung Ân nằm xuống giường, định ngắt điện thoại.

Ân Ân. Anh ta gọi cô: Có phải em lại quên gì rồi không?

Dung Ân ngồi dậy, ngẫm nghĩ một lát: Em không quên gì cả.

Mới một năm không gặp, thói quen của em cũng thay đổi rồi sao? Giọng nói của Diêm Việt, cố tình lộ ra chút bất mãn.

Khóe mắt cô cong lên, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, hướng vào loa điện thoại hôn chụt một cái: Được chưa?

Ôi, Ân Ân, cũng biết xấu hổ đấy à? Hai tiếng Ân Ân thốt ra từ miệng Diêm Việt, luôn luôn rung động và nuông chiều hơn so với bất cứ ai.

Dung Ân nằm trên chiếc giường đơn, vẻ mặt ngượng ngùng: Em cúp máy thật đây.

Ừm.

Anh ta ngắt điện thoại luôn, Dung Ân còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng điện thoại kêu tút tút, cô nhìn màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi, cũng không để ý, đặt di động sang một bên.

Dưới khu nhà ở cũ, có một chiếc xe ô tô thể thao màu đen đứng tránh trong góc tối. Xuyên qua cửa kính xe Diêm Việt nhìn lên căn phòng vẫn đang sáng đèn kia, anh ta tiện tay vứt điện thoại sang ghế ngồi bên cạnh, khởi động xe, lái đi.

Hôm sau, Dung Ân vẫn đi làm như bình thường.

Các đồng nghiệp có người châm chọc, nói cô đánh mất dự án Vạn Đạt, có người giả vờ an ủi, thậm chí còn hỏi cô đã nhận được giấy triệu tập của tòa án chưa. Lý Hủy giải tán đám người vây quanh Dung Ân, ân cần đặt bữa sáng lên bàn làm việc cho cô: Trông cô vội vàng như vậy, chắc chắn là chưa ăn sáng.

Cảm ơn cô.

Có việc gì thì hãy nói với tôi. Lý Hủy ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: Đừng để ý đến những bà tám buôn chuyện kia, toàn là gái ế già, không phân biệt được tốt xấu.

Dung Ân buồn cười, Lý Hủy ra hiệu bảo cô không được cười ra tiếng: Đúng rồi, lão già háo sắc kia, không làm gì cô chứ?

Không, nếu không ông ta cũng không có can đảm nói muốn kiện tôi.

Ôi, chuyện tôi lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Dung Ân, sau đây cô định làm thế nào? Lý Hủy không khỏi lo lắng thay cho cô, xem xét thái độ của công ty hiện nay, tựa hồ không muốn quan tâm đến chuyện này.

Kiện thì kiện đi. Dung Ân để kẹp tài liệu vào ngăn kéo: Ông ta còn không sợ tai tiếng như vậy, tôi có gì phải sợ chứ?

Ý tôi không phải như vậy. Lý Hủy một tay chống cằm: Trừ khi, cô có chỗ dựa thật vững chắc, dù sao c