Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Tác giả: thuphamld

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321974

Bình chọn: 9.00/10/197 lượt.

và đẩy mạnh cô vào tường. Ghì chặt lấy cô.

– Dù cậu có tài giỏi cỡ nào thì cũng không mạnh bằng tôi – Min Won đưa sát mặt mình vào tai Raindy, nói thì thầm.

– Bây giờ thì nói tôi nghe, những vết sẹo đó là sao? – Min Won nghiêm mặt.

– Nếu không thì sao.

– Nếu không à? Cậu muốn biết không?

Nói rồi Min Won ném Raindy lên giường và đè nghiến lấy cô. Đặt lên môi cô một nụ hôn thô bạo. Raindy ra sức dãy dụa nhưng vô ích. Min Won buông tha cho đôi môi của Raindy và chuyển sang hôn vào hõm cổ của cô.

Đừng cố gắng chạy trốn vì đó là định mệnh – Chương 14

– Cậu làm gì vậy? Dừng lại đi!

Phớt lờ câu nói của Raindy, Min Won vẫn tiếp tục hôn lên cổ cô.

– Làm ơn… dừng lại đi!

Chiếc cúc áo đầu tiên của bộ pijama rộng thùng thình mà Raindy đang mặc bị Min Won cởi ra.

– Xin cậu đấy… dừng lại đi!

Chiếc cúc thứ hai…

– Tôi… tôi không muốn phải nhắc lại những chuyện đó… nên xin cậu dừng lại đi – Raindy thều thào.

Chiếc cúc thứ ba… và bàn tay Min Won đã chạm nhẹ vào ngực Raindy.

– Được rồi! Tôi nói! Tôi sẽ nói nên cậu hãy dừng lại đi! – Raindy hét lên.

Min Won dừng lại ngay lập tức. Một nụ cười nửa miệng đểu không thể ta xuất hiện trên môi.

– Cậu nên quyết định như thế ngay từ đầu có phải hơn không – Min Won dùng ngón giữa của bàn tay trái miết nhẹ lên môi mình. Lại một nụ cười nửa miệng nữa.

– Thằng khốn!

– Cậu mặc đồ lại đàng hoàng đi! Hay để tôi mặc giùm?

– Cậu sẽ chết trong tay tôi – Raindy nghiến răng.

– Được thôi! Nhưng trước khi chết tôi phải nghe câu chuyện của cậu đã. Những vết sẹo đó là sao?

– Là… là do mẹ tôi gây ra – Giọng Raindy nhỏ lí nhí. Cô không dám nói to vì sợ giọng mình sẽ vỡ òa.

Min Won nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực nhưng khi bắt gặp đôi mắt tối sầm một màu u uất, tuyệt vọng của Raindy, Min Won biết đó không phải là nói dối.

– Mẹ tôi là người Mỹ. Trong một lần đi công tác ở Mỹ, ba đã gặp mẹ tôi, sau đó hai người yêu nhau và kết hôn. Nhưng… thật ra ông ta đã có vợ ở Hàn Quốc.

Hai tay Raindy siết chặt.

– Khi mẹ tôi biết chuyện. Do quá sock nên… bà ấy… hóa điên. Căm thù ba tôi đến tận xương tủy.

– Tôi lại rất giống ba mà không hề giống mẹ nên nhìn thấy tôi là cơn giận trong lòng bà ta lại chỗi dậy. Những vết sẹo này là viết tích suốt ba năm bà ta dày vò tôi bằng chiếc roi da khốn kiếp – Raindy cười nhạt. Nụ cười chua chát đến đau lòng.

– Giờ mẹ cô đang ở đâu? – Min Won hỏi.

– Chết rồi! Vào năm tôi tám tuổi. Khi tôi đi học về thì thấy bà ta nằm trong bồn tắm. Cả một bồn tắm toàn là máu. Bà ta dùng dao rạch đầy lên người những câu nói hận thù, nguyền rủa và cuối cùng bà ta cắt mạch máu tự tử.

– Là vậy đấy. Giờ thì cậu hài lòng chưa?

Min Won quay đi không dám nhìn vào mắt Raindy

– Mày làm gì thế này? Sao mày lại ép cậu ấy nhắc lại chuyện đau lòng như vậy chứ? – Min Won tự trách thầm.

– Tôi xin lỗi – Min Won lí nhí.

Im lặng.

– Tôi xin lỗi – Min Won tưởng Raindy không nghe thấy lời mình vừa nói nên nói to hơn.

Im lặng.

– Tôi đã xin lỗi rồi mà.

Min Won quay lại nhìn Raindy và… sửng sốt! Nhìn Raindy bây giờ không khác gì quỷ hút máu. Đôi mắt đầy thù hận và… những dòng máu đỏ tươi đang chảy từ môi cô ấy xuống. Raindy đang cắn chặt răng vào môi dưới của cô. Dòng máu đỏ tươi chảy trên nền da trắng muốt nhìn rất khủng bố. Hai bàn tay của cô cũng ứa máu do móng tay cô bấu vô.

– Trời ơi… Raindy! – Min Won hốt hoảng lao đến bên cô.

– Raindy! Cậu có nghe thấy tôi nói không? – Min Won lay người cô thật mạnh.

Raindy vẫn như thế. Dường như không còn ở thế giới này nữa.

Đừng cố gắng chạy trốn vì đó là định mệnh – Chương 15

– Cậu ấy không sao chứ? – Min Won lo lắng.

– Tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô bé! Giờ cô ấy ngủ rồi.

– Cám ơn bác sĩ!

(Vì Raindy cứ ngồi như một xác chết nên Min Won phải gọi bác sĩ gia đình đến tiêm thuốc an thần cho cô)

Min Won bước đến bên giường Raindy, nhẹ nhàng ngồi xuống, quay lưng lại phía cô.

– Tôi xin lỗi! Vì từ trước đến giờ tôi luôn sống và hành động như một ma vương, tôi luôn muốn mọi người sợ mình nhưng vì sự xuất hiện của cậu làm tôi không còn là tôi nữa, nên tôi mới cố tỏ ra độc ác với cậu.

– Raindy à, tôi không biết tuổi thơ của cậu lại như vậy? Tôi đã ép cậu phải nhớ lại quãng thời gian kinh khủng nhất. Tôi xin lỗi!

Giọng Min Won lúc này thật ấm, lại rất dịu dàng.

Min Won quay lại nhìn Raindy bằng ánh mắt thật hiền. Rồi đôi mắt ấy chợt se lại đau đớn. Raindy đang nằm co ro một góc giường, hai tay ôm đầu.

– Ngay cả lúc ngủ mà cậu cũng sợ hãi đến như vậy sao?

– Tôi và cậu biết nhau chưa bao lâu. Ấn tưởng của về nhau cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng hình như… hình như… tôi… tôi đã phải lòng cậu rồi. Tôi biết nói ra điều này rất vô lí. Nhưng tôi thật sự muốn che trở cho cậu.

– Ngay từ cái hôm đầu tiên gặp cậu ở sông Hàn tôi đã để ý cậu.

– Trước giờ tôi không tin trên đời này có tình yêu sét đánh nên có lẽ vì vậy mà tôi bị trời phạt. Để tôi gặp phải cậu, tình yêu sét đánh của tôi.

Trường Chun Ja

Giờ ăn trưa

Shin, Soo Bin, Ji Hoo, Hee Mi, Anna, Mita đang ngồi chung một bàn nhưng không khí có vẻ không sôi nổi lắm.

– Hôm nay Rain không đi học