Polaroid
Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!

Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!

Tác giả: Traitimbenho

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322881

Bình chọn: 10.00/10/288 lượt.



-Có chuyện gì thế, Lam? Sao em lại khóc – Tuyết Nga

-Chị…em…

Nhất Anh run đến tái méc mặt mài, Thiên Vũ nắm chặc lấy tay Nhất Anh dù như thế nào? Dù trời có sập xuống cậu vẫn không buông tay Nhất Anh…Thiên Minh, Song Thu nhìn Lam….cầu xin đừng nói ra….

-Lam sao thế? – Lệ Quyên

Thanh Tuấn nhìn thấy cử chỉ của Thiên Vũ dành cho Nhất Anh, nghi ngờ….

-Ah không có gì đâu…tại bụi bay vào mắt làm em khóc thôi hihi – Tuyết Lam gãi đầu làm mọi người thấy nhẹ nhàng hơn

-Con bé này – Tuyết Nga chỉ vào trán Tuyết Lam, Tuyết Lam miễm cười, nhìn Thiên Vũ

-Thôi mọi người vào bếp giúp bọn này cho vui ở ngoài này chán lắm – Lệ Quyên

Mọi người vui vẻ vào nhà bếp, Thiên Vũ, Tuyết Lam vẫn còn đứng đó, đợi mọi người đi hết Thiên Vũ đi lại Tuyết Lam nói

-Cám ơn Lam

-Vũ và anh Nhất Anh…???

-Phải…người Vũ yêu chính là Nhất Anh

Lam lại khóc, Thiên Vũ lúng túng không biết làm gì bây giờ…

-Lam không sao….chỉ là bất ngờ quá thôi…tụi mình vẫn là bạn tốt chứ – Lam chìa tay ra trước mặt Thiên Vũ, Thiên Vũ vui vẻ đưa tay nắm lấy tay Lam, nở một nụ cười

-Uhm tụi mình vẫn là bạn bè tốt

-Nè hai người kia có vào không hả? Làm biếng bọn này cho nhịn nhé! – Lệ Quyên

-Bọn tớ vào ngay – Thiên Vũ cùng Tuyết Lam vui vẻ đi vào

Lam lại phụ chị với Lệ Quyên, Song Thu nấu nướng, còn bọn con trai thì nhặc rau, gọt trái cây…

-Hai người vui vẻ nhỉ, làm mình ghen tị quá… – Thanh Tuấn, Nhất Anh ngoái nhìn, Thiên Vũ vội biện minh

-Cậu đừng có mà nghĩ lung tung

-Hihi tớ nói vậy thôi làm gì nóng thế mà nè tớ thấy Lam thích cậu lắm đấy…chẳng lẽ cậu không có tình cảm với Lam sao? – Thanh Tuấn

-Tớ… – Thiên Vũ nhớ lại lúc nãy Lam khóc tự nhiên thấy có lỗi với Lam quá

-Cậu…cậu…như thế nào…có thích Lam đúng không…hihi để tớ làm ông mai cho hai người nhé! – Cuộc nói chuyện của hai người nhưng có một người thứ ba đang theo dõi, không tập trung nên con dao trược vào tay…

-Ui… – Nhất Anh theo bản năng la lên làm mọi ánh nhìn đều đổ dồn về cậu, Thiên Vũ lo lắng, vội lấy bông băng

-Anh…sao không cẩn thận gì hết vậy….gọt trái cây cũng bị đứt tay…sao không chú ý gì hết hả? – Thiên Vũ lo lắng đến cáo gắt làm Lệ Quyên và Thanh Tuấn nghi ngờ càng thêm nghi ngờ

-Bin…anh không sao mà – Nhất Anh cố giải toả nghi ngờ trong lòng hai người họ khi thấy ánh mắt kỳ lạ ấy nhìn mình

-Còn bảo không sao? Để em cầm máu lại…im nào…có nghe không hả? – Nhất Anh giật tay lại làm cho Thiên Vũ cáo gắt hơn

-Bin…em đừng như thế…em làm Nhất Anh đau đấy – Thiên Minh

-Anh xem…lần nào cầm dao cầm kéo là cũng bị thương tích thế này, bảo em làm sao không lo lắng chứ? – Thiên Vũ không còn nhớ mình là ai, Nhất Anh là ai chỉ biết là Nhất Anh có chuyện gì cậu không thể nào ngồi yên được

-Vũ và Nhất Anh…chẳng lẽ hai người… – Lệ Quyên, Thanh Tuấn

Điều Thiên Minh, Nhất Anh đang lo lắng, Nhất Anh tái mặt nhìn hai người họ, Thiên Vũ thì chẳng muốn dấu làm gì nữa

-Hai cậu nói đúng…người tớ yêu chính là Nhất Anh – Thiên Vũ khẳng định, Nhất Anh thì lo lắng

-Cậu…hai người… – Lệ Quyên nhìn sang Tuyết Lam – Lam cũng biết rồi đúng không? – Tuyết Nga nhìn em mình

-Lam vừa mới biết, ban đầu thì cũng như hai người vậy nhưng mà…Lam không trách gì Vũ đâu tình yêu đâu thể nào ép buộc được kia chứ

Tuyết Nga ôm em gái mình vỗ về

-Lam nói đúng, chuyện này cũng bình thường thôi….bọn em đừng quá ngạc nhiên đến thế

-Chị…chị cũng biết rồi sao?

-Uhm…chị biết lâu rồi – Tuyết Nga làm mọi người đều ngạc nhiên trừ Nhất Anh cậu miễm cười cùng Tuyết Nga

Lệ Quyên, Thanh Tuấn nhìn nhau rồi nhìn Thiên Vũ nói

-Tớ xin lỗi…

-Không có gì đâu…tớ hiểu mà, ai nhìn bọn tớ đều cảm thấy ghê sợ nhưng mà bọn tớ chẳng làm chuyện gì đáng sợ cả, bọn tớ chỉ là yêu nhau và muốn bên cạnh nhau như thế đâu làm hại đến ai… – Thiên Vũ

-Không, bọn tớ không nghĩ thế…chỉ tại hơi bất ngờ thôi…hihi…cậu can đảm lắm dám bảo vệ tình yêu của mình, tớ làm sao có thể nghĩ hai người như thế kia chứ

-Cám ơn cậu đã hiểu cho bọn tớ

Thiên Vũ, Thanh Tuất bắt mạnh tay nhau, cười to làm cho không khí trở nên ấm áp hơn. Lệ Quyên nhìn hai người họ, khoé mắt cay cay miễm cười, mọi người trở nên vui vẻ hơn và tiếp tục công việc nấu nướng của mình. Cả Thanh Tuấn và Lệ Quyên không phải suy nghĩ về chuyện của Thiên Vũ và Nhất Anh quá nhiều mà chỉ là họ quá bất ngờ thôi, họ cũng mong cho hai người bạn của mình được hạnh phúc dù họ biết cuộc đời này không phải trải nhiều hoa hồng cho bọn họ…nhưng hai người ấy vẫn chúc phúc cho hai người bạn của mình, cầu mong cho tình yêu của họ không gặp quá nhiều chông gai như thế là đủ rồi.

Đúng là đồ đáng ghét – Khó ưa mà! – Chương 33

Chương 33 : Khoảng cách quê nhà và thành phố

Tối đến

-Anh đem gối qua đây làm gì? Sao không ngủ đi – Nhất Anh ngạc nhiên

-Qua đây ngủ chung với “Vợ” mai chồng về rồi

-Ngủ bên kia cũng được mà…

-Không thích…có cho ngủ không thì bảo

-Ờ…thì ngủ đi…cấm suy nghĩ bậy bạ, nằm bên đó cấm nhích qua đây – Nhất Anh đem cái gối chặng giữ cái giường, Thiên Vũ miễm cười lấn tới

-Thế này làm sao mà ngủ hả vợ?…Như thế này mới ngủ ngon – Thiên Vũ ném cái gối xuống sàn, nhích lại gần