
xót xa. Cô muốn cùng anh thi vào một trường đại học, muốn ngày ngày được ở bên anh, nhưng điểm của cô kém như vậy, mọi thứ bỗng chốc trở thành ảo tưởng viển vông.
“Cậu sao thế? Tắt máy suốt là sao?”
Cô nghe thấy giọng nói của anh, nhưng một từ cũng không nói ra được.
Khi học cấp hai, cô từng tự nhủ, cả đời này sẽ chỉ yêu một người, chỉ nắm tay một người, giống như câu hát nổi tiếng: “Điều lãng mạn nhất em có thể làm chính là cùng với anh từ từ già đi”[2'>. Trần Tử Hàn chính là thiên trường địa cửu trong lòng cô, chính là người ở bên cô tới già trong tưởng tượng của cô, vậy mà cuối cùng cô lại phải thất vọng nặng nề thế này.
[2'> Bài hát Điều lãng mạn nhất do Triệu Vịnh Hoa trình bày.
Vương Y Bối nắm chặt điện thoại trong tay, mím môi không lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp của anh từ bên kia truyền tới: “Sao thế? Sao im lặng?”
Nghe thấy câu hỏi của anh, cô lại cảm thấy mình thật sự chỉ biết khiến người khác thất vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô không muốn anh biết mình khóc nên phải bặm chặt môi để không phát ra tiếng nức nở. Nhưng chỉ cần nghe thấy nhịp hô hấp của cô, Trần Tử Hàn đã biết cô đang khóc, anh cau mày: “Đừng khóc, đừng khóc!”
Anh nói vậy lại càng kích động cô khóc lớn tiếng hơn, nếu vừa rồi còn muốn giấu anh thì bây giờ lại muốn được khóc thỏa thích một trận bằng hết thì thôi.
Trong lòng Trần Tử Hàn thật sự khó chịu, muốn nói gì đó khuyên nhủ cô nhưng đúng lúc đó điện thoại lại bị sập
Trần Tử Hàn thuộc nằm lòng địa chỉ nhà Vương Y Bối, anh bắt taxi tới nhà ga rồi mua vé. Hiện tại trong đầu anh chẳng kịp nghĩ bất cứ gì khác ngoại trừ hình ảnh khuôn mặt đẫm lệ của cô. Ngồi trên taxi, anh bồn chồn chỉ muốn xe chạy nhanh thêm một chút, một chút nữa…
Nhà cô nằm cách đường quốc lộ không xa lắm, cô từng nói với anh trước cửa nhà cô có hai cây quế, bên cạnh còn có một cây hoa dành dành, những lúc tâm trạng tốt, cô thường lấy nụ hoa mang về trường học, cắm vào bình nước và chờ đợi chúng nở ra.
Vừa xuống xe, Trần Tử Hàn đi dọc theo con đường nhỏ, vừa đi vừa lễ phép hỏi thăm, rốt cuộc cũng tìm thấy nhà cô. Nhưng anh có phần do dự, không biết cô có nhả hay không, anh lấy thân phận gì để vào nhà cô?
Anh đưa tay vào lần mò túi áo rồi đến túi quần, bấy giờ mới nhớ ra mình đã vứt cái di động hết pin trên giường. Anh đứng trong sân trước nhà cô, hít sâu, dáng vẻ do dự, hàng lông mày nhíu lại.
Căn nhà mang hơi thở xưa cũ, không phải kiểu cũ kĩ cổ kính nhưng gạch xây nhà khác đặc biệt, kiểu tự nung rất nhiều năm trước đây, tường sơn màu lam nhạt, nhìn qua không thấy bắt mắt nhưng lại khiến người ta không kìm được lòng mà cảm thấy ấm áp. Trên ban công bày mấy chậu xương rồng bà và mấy giỏ lan.
Trần Tử Hàn mỉm cười, đúng là rất hợp với tính cách của cô, mấy loại cây này không cần tốn công chăm sóc vẫn có thể sinh tồn được.
Điều ngoài ý muốn chính là, tuy không thấy bóng dáng Vương Y Bối đâu nhưng Trần Tử Hàn lại gặp một người khác, cùng người đó nói rất nhiều chuyện.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ tới ngày hôm ấy, anh vẫn hoàn toàn mơ hồ không rõ vấn đề nằm ở đâu nhưng mọi thứ vẫn còn mới mẻ vẹn nguyên trong kí ức của anh.
Cuộc sống không có đúng sai, quan trọng là bạn đã lựa chọn cách sống ra sao mà thôi.
Khi được Phương Di Vi gọi lại, Trần Tử Hàn rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao bà biết mình nhưng vẫn đi theo bà tới một nơi vắng người để nói chuyện.
“Cô Phương, hôm nay cháu tới là vì…”
Phương Di Vi cắt ngang: “Lần này cháu thi chắc tốt lắm phải không? Cô từng nghe giáo viên chủ nhiệm lớp Bối Bối nhắc tới cháu, khen cháu thông minh hiếu học, lại rất nỗ lực, bọn trẻ bây giờ ít người được như cháu lắm.”
Trần Tử Hàn lặng im nghe, cảm giác Phương Di Vi có chuyện muốn nói với mình.
Phương Di Vi nhìn chàng trai đậm vẻ thư sinh trước mặt: “Bối Bối thi không tốt”.
“Cháu biết”.
“Thế cháu còn có ý định tiếp tục với nó không?”
Trần Tử Hàn tròn mắt ngạc nhiên, một lúc sau mới định thần lại: “Học hành và những chuyện khác không liên quan tới nhau, dù chúng cháu không học cùng trường cũng không ảnh hưởng gì cả.”
“Khác trường, khác môi trường sống, quan hệ xã hội không giống, thậm chí suy nghĩ cũng bất đồng.” Phương Di Vi thờ ơ nói, ánh mắt thản nhiên: “Cháu vẫn cho là không có ảnh hưởng gì sao?”
“Cô Phương, cháu không hiểu ý cô.”
“Giờ hai đứa vẫn còn nhỏ, chưa trải qua khó khăn gì, ngày nào cũng sống vô tư vui vẻ, cho nên sẽ không cãi nhau. Nhưng khi sống trong một môi trường khác rộng hơn, cháu liệu còn có thể kiên định như thế được không? Học đại học gặp được nhiều người như thế cháu có dám cam đoan sẽ không rung động trước người mới? Cháu có thể đảm bảo chỉ tốt với một mình Bối Bối, nguyện từ bỏ những cơ hội tốt vì nó hay không? Chính bản thân cháu cũng hiểu rõ, Bối Bối không có năng lực gì đặc biệt.”
Trần Tử Hàn mím môi: “Cháu không thể đảm bảo sau này, nhưng ít ra cháu có thể đảm bảo hiện tại cháu rất kiên định.”
“Không có một người mẹ nào lại muốn nghe câu “chỉ có thể đảm bảo hiện tại” được, hai đứa không hợp nhau đâu, cô hy vọng cháu rời xa Bối Bối.”
“Cô…”
“Cháu đừng nói gì nữa, cháu học