
gò má anh. Hình dáng gợi cảm của đôi môi anh ép giữa những đường hằn khắc nghiệt. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cô được chiêm ngưỡng nụ cười rạng rỡ, tuyệt đẹp của anh.
Cô chợt buột miệng. “Anh, ừm, có muốn vào không?”
“Có”, anh đáp.
Dạ dày cô co thắt dữ dội, Cô mở khoá cửa.
Anh bước theo cô vào nhà. Cô bật cây đèn sàn mua trong cửa hàng đồ cũ một năm trước, và tận dụng giỏ đựng quần áo bằng cây liễu gai làm chao đèn. Nó toả ra thứ ánh sáng kỳ lạ, những tia sáng màu hung hung đỏ đan xen với bóng tối xung quanh căn phòng chật hẹp.
“Đồ đạc không có mấy”, cô bối rối nói. “Tôi phải bán hầu hết đồ dùng của mình. Anh chờ một chút, tôi sẽ thu dọn đống sách này. Mời ngồi. Tôi có thể mời anh cà phê hoặc trà nếu anh muốn. Tôi e là không có gì nhiều. Có lẽ một cá ngừ và vài lát bánh mì nướng. Hoặc ngũ cốc.”
“Tôi không đói, cảm ơn. Cà phê là được rồi.” Anh nhìn ngó xung quanh, săm soi các bức ảnh của cô, liếc qua các tiêu đề của chồng sách cạnh tường với sự thích thú rõ ràng. Edna nhảy xuống từ chỗ nằm yêu thích của mình trên giá sách và ngang nhiên ngắm nghía anh.
Connor cúi xuống vuốt ve con mèo trong khi Erin cất áo khoác và đặt ấm đun nước. Sự im lặng thuyết phục của anh đã tháo gỡ đa số những suy đoán nguy hiểm trong đầu cô. Cô quay lại.
Câu chuyện phiếm cô đang định kể chợt đông cứng trong cổ họng. Ánh mắt rực lửa của anh khiến bản năng phụ nữ trong cô trỗi dậy. Anh đang nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, đánh giá với vẻ quan tâm đặc biệt. Cô cảm thấy mình như bị lột trần khỏi chiếc quần jean và áo thun. “Em gầy hơn đấy”, anh nhận xét.
Theo bản năng cô muốn lùi lại, nhưng cái bồn rửa áp sát sau lưng. Căn phòng trở nên nhỏ bé khủng khiếp với sự hiện diện của anh. “Tôi à, đã không còn cảm giác ngon miệng từ mấy tháng trước”, cô nói.
“Nói cho tôi nghe đi”, anh thì thầm.
Edna cong lưng, kêu gừ gừ trong tay anh, thật kỳ quặc. Edna vốn là một con mèo hoang nhút nhát và nhạy cảm. Nó không cho bất kỳ ai ngoài Erin chạm vào người, lúc này lại hoàn toàn phó thác vào cảm giác trên lưng. Cựa quậy sung sướng bởi cái vuốt ve từ các ngón tay dài của Connor.
Erin dời mắt khỏi cảnh tượng đáng lo ngại đó. “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có thể giảm cân mà không cần phải cố gắng”, cô lắp bắp. “Và tôi quá căng thẳng nên không có thời gian để tận hưởng.”
“Tại sao em phải cố gắng giảm cân? Vóc dáng em rất đẹp.”
Giọng nói của anh không có vẻ tâng bốc hay tán tỉnh, hoàn toàn chỉ là một câu hỏi bình thường. “À, tôi, ừm… Tôi luôn thấy mình hơi…”
“Hoàn hảo.” Anh duyên dáng đứng lên, vẫn tiếp tục chiêm ngưỡng cơ thể cô. “Em luôn hoàn hảo, Erin. Em không cần phải giảm cân. Không bao giờ. Đừng cố giảm thêm chút nào nữa.”
Cô vô cùng bối rối. “À… Được.”
Nụ cười vô cùng ngọt ngào thoáng qua làm biến đổi khuôn mặt gầy gò của anh lúc anh ngồi xuống chiếc ghế vừa được cô dọn dẹp. Edna lập tức nhảy vào lòng anh.
Tay Erin run run khi cô xúc cà phê vào máy pha. Bận rộn, bận rộn, bận rộn….
“Erin, tôi có thể hỏi em một câu hỏi riêng tư không?”
Cô cảm giác như bị kim châm bởi giọng điệu của anh. “Còn tuỳ thuộc vào câu hỏi.”
“Mùa thu năm ngoái. Tại núi Crystal. Georg. Hãy nói thật với tôi. Em đã lên giường với gã phải không?”
Cô chết đứng trong sự im lặng đau đớn, quay lưng về phía anh. “Tại sao chuyện đó lại quan trọng với anh?” GIọng cô nhỏ, căng thẳng.
“Rất quan trọng.”
Câu hỏi của anh đã mang tất cả những nỗi hổ thẹn bỏng rát ùa về. Cô quay lại, hất cằm lên. “Nếu tôi nói là phải thì anh sẽ không còn tôn trọng tôi nữa, đúng không?” Cô ném những lời này vào anh.
“Không”, anh nhẹ nhàng đáp. “Mà là khi tôi tóm được hắn, rồi bắt đầu đánh hắn tới chết và lần này tôi sẽ kết thúc công việc đó.”
Ấm nước bắt đầu kêu lên. Cô không thể tắt bếp. Cô đã bị tê liệt bởi sự lạnh lẽo dữ dội trong đôi mắt anh. Ấm nước réo inh ỉ.
Connor hất cằm về phía nó.
Erin cầm chiếc ấm bằng đôi tay run rẩy. “Tôi nghĩ tốt nhất anh nên về”, cô nói. “Ngay lập tức.”
Giọng nói của cô hổn hển, tắc nghẹn. Hoàn toàn không có chút uy lực nào.
Ánh mắt Connor không nao núng. “Em đã mời tôi một tách cà phê.”
Vẻ mặt anh cương quyết. Anh sẽ chỉ đi khi nào thích hợp. và không nhượng bộ. Còn cô không thể trách ai ngoài bản thân vì đã mời anh vào nhà.
Connor dịu dàng đặt Edna xuống sàn. Rồi đứng dậy, lơ đãng đi về phía bàn làm việc của cô, ngắm nghía những bức ảnh và thẻ gắn trên tấm bảng giấy(1). Lịch bay cùng bản in email của Mueller nằm trên mặt bàn ngay tầm mắt. Anh cầm lên xem xét. “Định đi đâu hả?”
(1) Một tấm bảng bằng giấy dùng để dán ảnh, hoặc các đồ trang trí.
“Vì công việc thôi.”
Anh nhíu mày. “Chẳng phải em nói bị mất việc rồi mà.”
“Hiện tôi làm việc độc lập. Tôi đã bắt đầu công việc tư vấn của riêng mình.”
“Em thu hoạch được gì chưa?” Anh quét ánh mắt khắp căn phòng nhỏ, tồi tàn.
“Tôi cũng không khuyến khích bản thân tự kinh doanh”, cô cứng rắn nói. “Tôi chỉ đang cố trang trải cuộc sống thôi. Nhưng giờ tôi đang có nhiều hy vọng.”
Anh cầm bản in email lên gần bóng đèn và đọc nó.
“Xin thứ lỗi, Connor, nhưng đó l
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập