
oài người ra sau, đóng sầm cửa, vẫn không rời mắt khỏi cô. Cô mong muốn đến vô cùng có người thấu hiểu nỗi cô đơn, mất mát của cô. Mẹ cô đã bị nhấn chìm trong tuyệt vọng. Còn bạn bè thì hầu hết đều lảng tránh cô. Cô nghĩ là do họ đang rất lúng túng chứ không phải vì họ tàn nhẫn. Nhưng sự an ủi đó chẳng giúp cô vơi bớt cô đơn.
Connor biết tất cả và anh không bối rối. Ánh mắt anh không lảng tránh cô. Cô cũng không từ chố khi anh chạm vào cô.
Sự đụng chạm của anh rất thận trọng và dịu dàng, cô không thể tin điều này lại xảy ra. Nước mắt cô chợt tuôn rơi. Anh nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô và ôm chặt cô trong vòng tay mình.
Anh ép chặt khuông mặt cô vào lớp vải thô trên áo khoác của anh. Tay anh vuốt ve dọc theo sống lưng cô như thể cô được làm từ thuỷ tinh. Anh ấn đầu cô dưới cằm mình. Hơi thở anh phả ra sưởi ấm đỉnh đầu cô.
Cô nhắm nghiềm mắt. Anh cũng đã từng ôm cô trước đây, trong bữa tiệc mừng cô tốt nghiệp, trong những buổi tụ họp cùng nhau, nhưng không giống thế này. Nhanh chóng, không cảm xúc, như anh em, nhưng chỉ thế thôi cũng đã khiến trái tim cô đập rất nhanh và mạnh, gần như nổ tung khỏi lồng ngực. Cơ thể to lớn của anh mạnh mẽ hơn cô nhớ, các cơ bắp cứng như thép.
Anh đã phải tập trung vào bản chất trong sáng, mạnh mẽ của mình.
Cô băn khoăn không biết những gì cô nghĩ về anh có hiện trên mặt mình không. Anh ôm cô thật dịu dàng, run run vì căng thẳng. Có lẽ anh sợ làm tổn thương đến cảm xúc của cô, hay sợ cô hiểu nhầm cử chỉ thân thiện của anh và đòi hỏi thứ mà anh không muốn. Hẳn anh phải cảm nhận thấy tất cả những tưởng tượng lãng mạn, tất cả những nồng nhiệt, những dồn nén đói khát suốt bao năm qua. Bố đã nói anh là một phù thuỷ.
Anh nhìn thấy tất cả: Cô đã cô đơn thế nào, thiếu thốn tình cảm ra sao. Anh vuốt tóc cô như thể đang âu yếm một con thú hoang có thể lồng lên, hoặc cắn người.
Cô không muốn cẩn trọng hay dịu dàng. Cô muốn anh đẩy cô xuống tấm đệm cứng hẹp, ghì chặt cô bằng thân hình to lớn, mạnh mẽ của anh và cho cô điều gi khác nữa để nhớ. Một thứ nóng bỏng, đáng sợ và tuyệt vời. Cô khao khát tới mức gần như phát khóc. Cô thèm được vòng tay quanh cổ anh, kéo lại gần và ngấu nghiến anh.
Chúa ơi, chẳng trách sao anh lại thương hại cô thế?
Ý nghĩa đó làm cô đau nhói. Nó giúp cô đủ mạnh mẽ để vùng ra. Cô rút khăn giấy và lầm bầm. “Xin lỗi.”
“Không sao.” Giọng anh khàn khàn và anh phải hắng giọng.
Cô quay mặt đi. Anh phải ra về nhanh chóng trước khi cô oà khóc và lấy làm “hãnh diện” về nó. “Ừm, tôi phải thu xếp đồ đạc. Tôi có rất nhiều việc phả làm, vì thế, ừm…”
“Erin…”
“Đừng bắt đầu nữa.” Cô quay lưng đi, lắc đầu. “Tôi sẽ đi, và không muốn có một vệ sĩ, cảm ơn lời đề nghị của anh. Cảm ơn anh đã đưa tôi về, cảm ơn vì lời khuyên, sự thông cảm và cả… cái ôm. Còn bây giờ tôi rất, rất cần ở một mình. Chú ngủ ngon.”
Anh buột một tiếng kêu thất vọng. “Em cần một ổ khoá tốt hơn. Chết tiệt, em cũng cần một cái cửa mới. Thật phí phạm nếu lắp một ổ khoá tốt hơn vào cái cửa thế này. Đến cái chân tàn tạ của tôi cũng có thể đạp tung bản lề.” Anh tỉ mỉ xem xét căn phòng của cô, cau mày. “Tôi sẽ gọi cho bạn tôi, Seth. Cậu ấy có thể lắp đặt vài thứ…”
“Rồi làm sao tôi có tiền trả cho anh ta chứ?”
“Tôi sẽ trả, nếu em thiếu tiền”, anh kiên nhẫn đáp. “Seth sẽ có ưu đãi cho tôi. Chuyện này rất cần thiết, Erin. Em không an toàn ở đây.”
“Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự chăm sóc bản thân. Ngủ ngon, Connor.”
“Nhà mẹ em có hệ thống báo động không?”
Cô nghĩ về cái gương và chiếc đồng hồ vỡ. Một sự sợ hãi khủng khiếp cuộn lên trong bụng cô. “Có. Bố khăng khăng phải lắp.”
“Nếu vậy có lẽ em nên tới ở với bà ấy một thời gian.”
Cô phát cáu. “Có lẽ anh nên để tâm tới công việc của mình thì hơn.”
Anh nhíu mày, lôi ra một bao diêm từ túi quần. “Đưa tôi cây bút”, anh yêu cầu.
Cô lấy bút cho anh. Anh nguệch ngoạc trên mặt bao diêm và đưa cho cô. “Gọi cho tôi. Bất cứ chuyện gì xảy ra, dù ngày hay đêm, hãy gọi cho tôi.”
“Được”, cô thì thầm. Bao diêm rất ấm áp vì nằm trong túi anh. Cô siết chặt tay đến khi nó bị nhăm nhúm. “Cảm ơn.”
“Hứa đi”, giọng anh rất cứng rắn.
Cô nhét nó vào túi quần. “Tôi hứa.”
Một cái nhìn sâu sắc và cuối cùng anh bước ra cửa.
Tiếng gõ mạnh khiến cô giật nảy. “Chốt cửa lại”, anh ra lệnh từ bên ngoài. “Tôi sẽ không đi đến khi nghe thấy em cài chốt.”
Cô làm theo yêu cầu của anh. “Ngủ ngon, Connor.”
Anh im lặng vài giây và lặng lẽ nói. “Chúc ngủ ngon.”
Cô áp tai vào cửa, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân. Cô chờ một lát rồi mở cửa ngó ra ngoài kiểm tra. Chẳng còn ai ở đó.
Cuối cùng cô còn lại một mình. Cô đóng sầm cửa. Sau khi bị anh doạ nạt, lên lớp và làm cô sợ hãi với quyền uy nam tính áp đảo, cô đã nghĩ anh ra đi là một sự cứu rỗi.
Nhưng ngược lại, cô cảm thấy hụt hẫng. Gần như oán hận anh vì đã để cô xua đuổi dễ dàng như thế. À, anh thật thân mật và luôn tránh đối đầu trực tiếp với cô. Cô đã rơi vào tình trạng tồi tệ hơn cô tưởng.
Nhưng sự quan tâm của anh ngọt ngào đến không ngờ.
~*~
Connor