Polly po-cket
Đứng trong bóng tối

Đứng trong bóng tối

Tác giả: Shannon McKenna

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326193

Bình chọn: 8.5.00/10/619 lượt.

, suy nghĩ. “Khoảng hơn hai tháng một chút. Có lẽ là hai tháng rưỡi, vì lúc đầu tôi nghĩ mình mơ ngủ.”

“Nghĩa là cùng thời gian Cindy bắt đầu đi lại với gã Billy Vega, theo như thông tin của các thành viên trong ban nhạc của cô ấy.”

Barbara nuối khan. “Ý cậu là chúng liên quan tới nhau sao?”

Anh mỉm cười nhẹ, căng thẳng. “Bà biết chúng tôi theo thuyết âm mưu mà. Chúng tôi cho rằng tất cả các chi tiết đều có liên quan với nhau.

“Cậu nghĩ Novak đã ra lệnh cho gã Billy đó kiểm soát Cindy, giống như Georg với Erin ở núi Crystal à?”

“Có thể. Mặc dù hồ sơ phạm tội của Billy Vega không giống của Georg. Gã chỉ một tên trộm tầm thường, ma cô và lừa đảo. Không phải một tên giết người.”

Barbara rùng mình. “Vậy… chúng ta có nên báo cảnh sát không?”

Anh nhớ lại cuộc trò chuyện mới nhất với Nick. “Bà biết với cảnh sát thì sẽ ra sao. Họ không có thời gian hay đủ nhân lực xử lý. Họ quá bận rộn để giải quyết những chuyện đang hoặc đã xảy ra. Cindy không phải trẻ vị thành niên. Billy vega không làm gì sai dù chúng ta biết đó là một thẳng khốn. Những gì cảnh sát quan tâm là chúng ta đang nói về một cô gái gặp rắc rối với một gã bạn trai không-tốt.”

Bước chân nhẹ nhàng của Erin vang lên trên đầu họ khi cô tất bật, cố gắng dọn dẹp đống hỗn loạn và điên rồ, cố gắng suy ngẫm về một cơn ác mộng tàn bạo. Điều đó khiến anh nổi giận khi thấy cô phiền muộn như thế.

Thực tế, toàn bộ chuyện này làm anh vô cùng giận dữ.

“Bà biết không, có một mặt trái của sự tỉnh táo đấy.” Giọng anh gay gắt hơn dự định.

Bà bối rối. “Cậu đang nói gì?”

“Nếu bà không bị điên, vậy thì không có lý do gì lại chui vào áo choàng tắm, uống Vicodin và để mặc con gái lo liệu mọi thứ cho bà.”

Bà đứng phắt dậy. Chiếc ghế bị xô nghiêng và đổ rầm xuống nền nhà. “Sao cậu dám nói thế với tôi hả?”

Chết tiệt. Mục đính gây thiện cảm với người phụ nữ này đã thất bại. Câu hỏi buộc phải trả lời và chẳng con ai khác ở đó để lên tiếng. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt oán hận của bà, giữ nguyên ý kiến.

“Mẹ? Có vấn đề gì à? Chuyện gì đang xảy ra thế?”

Barbara quay sang Er đang đứng ở cửa, trong tay là một tập hồ sơ. “Không có gì, con yêu. Mẹ ổn”, bà quả quyết. “Cho mẹ chút thời gian. Mẹ sẽ chạy lên gác thay đồ.”

Bà oai vệ bước ra khỏi bếp, đầu ngẩng cao. Erin nhìn chằm chằm sau lưng bà, bối rối. “Chuyện gì xảy ra thế? Anh đã nói gì với bà thế?”

Connor nhún vai. “Chẳng có gì đặc biệt. Anh đoán chỉ là có vài vấn đề quá đáng sợ để giải quyết trong áo choàng tắm, thế thôi.”

Anh phải trả giá đắt cho nhận xét gay gắt của mình suốt cả buổi chiều. Barbara Riggs biến anh thành nô lệ, tay sai vặt, chân chạy của bà, và trước khi kịp bực mình anh đã thấy mình xách túi rác cho bà, sửa chữa vòi nước bị rò rỉ ở phòng tắm trên gác, lái xe đưa họ đến trung tâm điện thoại để đăng kí lại. Rồi lại tới cửa hàng tạp hóa, hiệu ảnh và tiệm đồ cổ, nơi anh phải kéo căng cơ bắp ở cái chân khập khiễng để kéo cái đồng hồ cổ chết tiệt của ông nội cô. Nhưng anh không phàn nàn. Đó là tất cả nhiệm vụ tử vì đạo của anh.

Quay lại nhà, họ tranh luận về chiếc tivi bị hỏng. Bà muốn anh ném ra thùng rác, còn anh lại khăng khăng mang nó đến cho Seth tháo dỡ. Anh thắng, nhưng buộc phải mang thức chết tiệt đó ra hiên nhà phía sau vì bà không muốn nhìn thấy nó. Tồi tệ nhất là bà buộc anh phải gọi cho Sean trong khoảng thời gian đều đặn nực cười để kiểm tra tiến triển. Nghĩa là cậu em láu lỉnh của anh sẽ là người đầu tiên chứng kiến tình trạng bẽ mặt của anh.

“Bà Riggs”, anh phản đối yếu ớt. “Làm ơn. Nó sẽ gọi cho chúng ta. Nó biết phải làm gì khi có tin tức mới. Xin hãy thư giãn.”

“Cậu dám bảo tôi thư giãn ư? Chúng ta đang nói về con tôi đấy. Gọi lại cho cậu ta đi!”

Sean nghe ngay tiếng chuông đầu tiên. “Này”, anh gắt gỏng. “Miles và em không khám phá ra bất cứ cái gì trong vòng ba phút kể từ cuộc gọi vừa rồi của an đâu. Anh làm ơn uống một viên thuốc được không?”

“Không phải lỗi của anh”, anh lầm bầm. “Bà ấy bắt anh phải gọi.”

“Mẹ vợ anh bắt anh liến chân bà ấy, anh cũng làm sao hả?”

Anh nhăn mặt. “Lạy chúa, Sean. Ăn nói cẩn thận chứ.”

“Nghe đây, đồ ngốc. Lần tới, hãy bấm một số máy giả và giả vờ nói chuyện đi. Anh đang làm bọn em phân tâm đấy.”

“Châm chọc anh hả, đồ đần”, anh rít lên, tắt máy, nhét điện thoại vào túi. “Chưa có gì”, anh hậm hực với Barbara.

Còn Erin thì chẳng giúp được việc quái gì. Nếu có thì chỉ là cô cảm thấy hơi buồn cười với sự đau khổ vì bị quản trong tay mẹ cô của anh, dù cô đã cố che giấu. Đêm xuống, anh trốn ra hiên sau nhà để tìm vài phút yên bình sung sướng. Anh đổ sụp trên bậc thềm, chà xát cái chân tê cứng, đau râm ran, cho tay vào túi áo khoác tìm kiếm gói thuốc lá.

Anh sực nhớ ra bây giờ mình đang cai thuốc. Hồi tưởng này không khiến anh hạnh phúc.

Anh lôi điện thoại ra, bấm số của Seth và cậu ta đã nhanh nhẹ nghe máy một cách vui vẻ. “Chào, Con. Gì thế?”

“Tôi cần cậu giúp”, anh nói.

“Rồi đây”, Seth trả lời ngay. “Họ bảo cậu đang yêu. Với một cô gái đang bị Novak săn đuổi. Một tin tức nóng hổi.”

“Chúng ta có thể bỏ qua chuyện ng