
í ức mãi mãi là kí ức…. Chợt thằng nhox cảm thấy lòng mình khó chịu…. và ko còn Thuỳ Hân nữa mà là rất nhiều… rất nhiều hình ảnh của Mi Ni trong trái tim của Nam Nam… Tay nó bị thương, nó khóc… trời đang mưa…. Nó biết làm gì…. Bỗng… gió mạnh lại thổi vào…. gió đạp mạnh cánh cửa sổ vào trong… đồ đạc trong nhà lại rung lên….. Nam Nam nhìn ra phía cửa sổ………. Lẽ nào……
* * * * *
Quay trở lại với Mi Ni……
Nó chạy… chạy nhiều quá rồi…..
Và chạy đến mức ko còn sức lực nữa…. Nó ngã xuống đường…… Một chút cố gắng … nó cố lết mình lên chiếc ghế đá cạnh đó…. Bóng cây trên đầu ko đủ để che hết những giọt mưa…. Những giọt mưa vẫn còn rớt trên khoé mi nó….
Nó đau lắm… Buồn lắm…. Bao nhiêu kỉ niệm ùa về với nó…. Nó khóc…. nó oà khóc to lên….. Nó mong Nam Nam sẽ lại đứng trước nó như ngày nào…. Nó sẽ bật dậy, mọi mệt mỏi sẽ bay đi hết và nó sẽ vòng tay nó… ôm thằng nhox thật chặt và oà khóc trên bờ vai ấm áp ấy…. Nhưng ko thể… ko được rồi….. Thằng nhox ko tin nó…. thằng nhox nghi ngờ nó…. nó đau lắm!….Nó cô đơn lắm… Nó cần một người hiểu……..
Bỗng điện thoại trong túi nó rơi ra… Định mệnh ư…
Nó chợt nhớ tới một người…. “Nhưng nếu khi Mi Ni yêu ai… nếu cảm thấy buồn điều gì đấy… thì cứ gọi cho tôi… tôi sẽ ở bên Mi Ni mỗi lúc Mi Ni cần…”_ Nhất Nam! Người bạn thân thiết của nó… Nó nhặt điện thoại lên ….. nó tìm số của Nhất Nam…. Nhưng hình như ko phải ngẫu nhiên mà thế này…. chữ “NNam” hay “N.Nam” hình như khó có thế phân biệt được… nhất là khi nước mắt đã làm nhoè mắt nó….
******************
-Alô……. Những suy nghĩ về một điều gì đó làm một người nào đó nhấc điện thoại và ko nghĩ đến việc nhìn xem đó là số của ai….
-…..Hự … hự..ự….. _ Tiếng nấc giấu tiếng khóc đủ làm cho một người nào đó nhận ra ai…._ Hu hu… Nhất Nam phải ko? … Tôi buồn lắm!….
-Ừ….._ Một người nào đó đang nói dối….
-Hu hu… _ Nó ko còn đủ sự tỉnh táo để nhận ra giọng nói của ai nữa…. Cho dù đó là giọng nói của một người vô cùng quan trọng với nó…..Nó vẫn cứ khóc… trong tiếng khóc vẫn cứ tiếp_ Hu hu… Ông biết ko.. anh ta… anh ta ko tin tôi… anh ta ko tin tôi… anh ta ko nghĩ đên cảm giác của tôi… hu hu… vậy mà tôi.. tôi đã từng THÍCH anh ta… tôi mong anh ta…. Hu hu… tôi còn định nói cho anh ta biết…. Nhưng… hu hu…. Ông đến đây đi… đến đây được ko….Đối diện .. đối diện với quán kem Sophia……………Tít.. tít.. tít…. Một người nào đó bên đầu dây khác đã ko còn lý do gì để chờ đợi thêm một điều nào đó nữa….
“Ghế đá đối diện quán kem Sophia ….”_ Nam Nam đã nghĩ ra rồi… Cái mà thằng nhox đã nghĩ rất lâu cuối cùng đã nghĩ ra rồi……..
” —Yêu em—
… LÀ khi anh phát điên lên mỗi lúc ko được gặp em….
… LÀ khi anh ôm em thật chặt sau bao ngày cách xa…
… LÀ khi anh khó chịu nếu ko thấy em cười…
… LÀ khi anh ko thể nào to tiếng với em…. MÀ có to tiếng thì ngay sau đó… anh sẽ ko thể nào chịu nổi nữa vì cảm giác có lỗi…. có lỗi nếu làm nước mắt rơi trên má em……..”
Gì cơ chứ! Những ngày từ nước ngoài trở về ko được gặp nó…. Một người nào đó đã rất buồn … … Và khi nhìn thấy nó… Một người nào đó đã vòng tay và ôm chầm lấy nó…. Rồi khi nó sợ sệt tức giận… nó ko mỉm cười vô tư như mỗi khi nó vẫn làm… Một người nào đó đã rất mong nụ cười của nó….
Và bây giờ… Khi một người nào đó đã làm nó khóc… Ai hiểu rõ hơn cảm giác của “Người đó” lúc này đây……….
Khó chịu…. khó chịu đến mức ko chịu nổi… Lo lắng … lo lắng đến mức ko chịu nổi khi bây giờ nó ko biết đang làm gì… ko biết đang khóc… đang đau…..
Lúc này Nam Nam đã hiểu rồi… hiểu tất cả rồi… Một con bé ngốc nghếch …. rồi đến một công chúa ngốc nghếch… Cho dù như thế nào đi nữa… chỉ cần là nó… nó đã làm tan băng trong tim ai đó… đã mang tình yêu đến cho ai đó…. Tình Yêu ư? Đến với Nam Nam_ Quá bất ngờ…..
VÀ lại có thêm một người nữa lao vào màn mưa ấy…………..
Người đó ước sao mình có thể chạy thật là nhanh, nhanh hơn 1000 lần nữa.
…………….
Sophia_ Dòng chữ hiện ra làm nhịp đập con tim ai thêm vôi vã………..
Bên kia vệ đường, một con bé đang ngồi khóc… Những tiếng nấc nghẹn ngào và cánh tay rỉ máu của nó làm một người đau đớn……….
-Mi Ni_ Tiếng hét vang lên làm nó giật mình_ Nó định ngước lên…… Nhưng quá nhanh, nhanh đến mức nó ko nhìn thấy gì cả… Nhanh đến mức nó chỉ cảm nhận được có một vòng tay đã ôm trọn lấy nó…..
Cảm giác rất ấm áp
Cảm giác rất giống Nam Nam
Trong một giây phút, tia sáng nào đó của niềm hi vọng đã thắp lên trong nó. Nó đã tin tưởng vào một cái gì đấy. Nhưng sự tổn thương và nỗi đau đã ko cho nó hành động theo trái tim, ko cho nó hành động theo cảm giác thật của mình. Nó vùng tay mình đẩy thằng nhox ra và hét lên trong nghẹn ngào:
-Tại sao lại là anh, tại sao lại cứ là anh như vậy! Tại sao anh lúc nào cũng là anh…….Tại sao anh cho tôi cảm giác hạnh phúc rồi mang nó đi phũ phàng và bây giờ anh lại đến đây!!!!! Tại sao tại……….
-Tại vì anh Yêu em!_ Một lần nữa vòng tay ấy lại ôm trọn lấy nó………. Nó sững sờ…… Nó bất ngờ……… Tại vì……… Nó ko tin vào tai của mình nữa…
-Anh… anh… anh nói gì…. anh… hãy hãy… nói lại … nói lại… nói…
-Anh yêu em… anh yêu em , anh yêu em, anh yêu em anh rất yêu em đồ ngốc ạh? Có hiểu