
cá tính.
Anh cười và nhún vai, hình ảnh cô bé lại hiện lên, và như một phản xạ tự nhiên, cười thật thoải mái, nụ cười hiếm hoi và đôi mắt nâu ánh lên một niềm vui lạ.
Dường như em đã yêu – chương 3
Lớp đại học.Hôm nay San đến sớm để tránh cái cảnh chen chúc nhau vào cổng trường như thường lệ, đám sinh viên sáng nào cũng la ó than phiền vì cái cổng vừa bé mà suốt ngày ô tô của giáo viên đi vào gây tắc nghẽn lại thêm cái kiểu mạnh ai nấy đi nên để vào được trường cũng là cả một vấn đề mệt mỏi. Dung hôm nay cũng đến sớm và chọn ngay dãy đầu để ngồi. Vẫy tay ra hiệu cho San đến ngồi cạnh.
– Con ranh kia, bạn bè như mày thì tao được nhờ quá thể
– Ôi, tao xin lỗi mày, hôm qua lúc ấy Huy gọi cho tao có việc gấp, nên tao phải đi ngay.
– Mày còn không thèm hỏi xem tao về nhà bằng cách nào hả.
– Cách nào, xe bus có mà.
– Hừ, nói thế thì nói làm gì, tao quên không mang ví, điện thoại hết pin…mày biết hôm qua mày đưa tao vào tình trạng thê thảm thế nào không?
– Thế mày về nhà bằng cách nào?
– Hừ, nói đến lại tức, tao thề lần sau tao không thèm đi đâu với mày nữa.
– Năn nỉ, năn nỉ mà, bớt giận, tao hứa không có lần sau tao ..dám bỏ mày giữa đường nữa đâu
– Hừ…!
– Thôi, đừng có giận, tao tưởng mày bị- bắt- cóc đi đâu rồi chứ bình an vô sự trở về thế này là được rồi. Rút kinh nghiệm lần sau tao có bỏ mày giữa đường thế tao sẽ cho mày 10k để đi xe buýt về, hihi !
San cười, hôm qua định bụng lên lớp xả cho đứa bạn đáng ghét một trận tơi bời nhưng rốt cục San lại không làm được thế, đứa bạn dễ thương lúc nào cũng vui tươi nhí nhảnh đáng yêu đến nối khó mà giận dỗi lâu được.
San và Dung chơi thân với nhau cũng khá lâu, tính đã được tròn một năm. Có vẻ như San và Dung là hai con người trái ngược nhau cả về tính cách và cách thể hiện tình cảm nhưng vẫn luôn tìm thấy những đồng cảm. Con người Dung là một sự bình yên và dịu dàng còn San mang những tính cách trái ngược mà chính cô đôi khi cũng không hiểu được chính mình.
San thấy mình may mắn khi mình có một người bạn luôn thấu hiểu như Dung. Dung khác San ở nhiều thứ, thậm chí ngôi trường đại học này, ngành học này chưa bao giờ là ước mơ và điều San muốn. San thích viết lách, lý tưởng để trở thành một nhà văn…nhưng tất cả gia đình lại kì vọng ở con người San một hình ảnh khác, nhất là bố cô. Bố San luôn muốn con gái ông trở thành một cô gái cứng cáp trưởng thành với những thứ liên quan đến tài chính, đến kinh doanh. Cô học khối kinh tế vì đó là tất cả những kì vọng của bố về cô, cô không muốn bố buồn. Nhưng, sâu thẳm San tha thiết và đam mê viết, nhưng có lẽ, cô không đủ tự tin hoặc chính xác hơn là không dám từ bỏ mọi thứ để theo đuổi ước mơ của mình.
Cả giảng đường hơn trăm con người chăm chú nghe giảng, ông giáo sư tóc bạc phơ xem chừng có thừa kinh nghiệm để “trị” những đứa sinh viên cứng đầu chứ không phải vì bài giảng có thừa sự hấp dẫn. San nhìn quanh, không thấy Mạnh đâu, có lẽ hắn lại trốn học. “Hừ, biết thế hôm nay ở nhà cho rồi”. San chép miệng lấy làm tiếc, thậm chí chả dám gục xuống bạn vì mắt ông thầy soi từng…cử động.
San lấy tay chống cằm, mắt nhìn lên bảng có vẻ chăm chú nhưng thật chất đầu óc đang đâu đâu.
“……….”
San đang mải nghỉ, tiếng chuông điện thoại, cả lớp đang im phăng phắc bỗng quay lại từ chỗ phát ra tiếng âm thanh cực kì…cấm kị.
– Em kia, em tên là gì?
San còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy cả giảng đường hướng mắt về phía mình và trong khi đó cái điện thoại vẫn cứ kêu không ngừng.
– Hả..hóa ra điện thoại của …mình ! San cuống quit khi Dung huých tay “điện thoại của mày đấy, sao ngơ ra thế?”
– Thưa thầy, em xin lỗi, em quên không để chế độ rung ạ”
– “Tôi mời em ra ngoài. Lớp trưởng, đọc tên em kia cho tôi. Ông giáo sư tóc bạc có vẻ cực kì mang vẻ hình sự và trên khuôn mặt rõ ràng là cái kiểu “đừng đùa với tôi”
San ấm ức đi ra ngoài. Giảng đường khá lớn nhưng San ngồi ngay hàng thứ hai. Dung quay ra lè lưỡi chọn San rồi nói nhỏ “mày đen thế, chia buồn nhá !”
San phụng phịu đi ra ngoài.
Cầm đống sách vở ra ngoài, San thở dài, trời hôm nay nắng và nóng có lẽ sẽ tìm một quán café cho hết ngày.
San mở điện thoại, xem ai là người gọi- chẳng- đúng- lúc tý nào. Số lạ, một dãy số dài và đẹp. San chép miệng, chả biết là ai nữa.
Chuông điện thoại lại rung, vẫn số vừa rồi gọi đến.
– Alô.
– Chào cô bé !
– Ai đấy?
– Không nhận ra tôi hả, áo sơ mi…rượu vang đây….tôi gọi để đòi nợ
– À, à….hoá ra là anh, đáng lẽ anh nên quên vụ nợ nần nhỏ nhặt ấy đi…nếu là người tử tế. San mỉa mai.
– Quên không nói với cô tôi là người khá tính toán, vả lại, tôi là người bị- cô- gây- ra- thiệt- hại thì cớ sao lại không đòi quyền lợi cho mình?
– Hừ, thế tóm lại anh muốn gì hả?
Quán café cao vút trên tầng hai mươi của khách sạn có view nhìn ra Hồ Tây, khung cảnh khá yên tĩnh và thoáng mát bao quát cả được thành phố. San lắc đầu lè lưỡi vì cái menu phục vụ đưa ra. Đắt..cắt cổ. Đấy là tất cả nhữn gì San thốt ra được.
– Này, tôi không mang đủ tiền để trả hết hai cốc café này đâu. Anh nhìn xem, ví đây, một cốc còn không đủ.
– Chết thật, có lẽ tôi l