
ại cho cô nợ. Anh ta cười tinh quái.
– Này, tóm lại là anh có ý gì hả, nếu tính tiền taxi tôi nợ anh cũng chỉ hơn một trăm nghìn thôi chứ ….
– Cô bé xem chừng lúc nào cũng tính toán đến tiền bạc nhỉ?
– Anh đến là lạ, tiền bạc tại sao lại không tính toán chứ, nếu là anh, anh có mất tiền cho những thứ không đáng như thế không?
– Bình tĩnh nào, tôi sẽ trả tiền café được chứ?
– Anh có ý gì?
– Haha, tại sao cô cứ phải nghĩ tôi là con người có ý đồ xấu xa như thế nhỉ?
– Hành động của anh luôn làm tôi có cảm giác ấy.
– Xem chừng ý tốt của tôi là mời cô một cốc café và trong lúc tôi đang khá rảnh rỗi cũng đáng nghi ngờ hay sao?
– Rất, rất đáng nghi…hay là…anh thích tôi ? San nháy mắt trêu chọc và thêm cả bộ mặt làm ra vẻ nghiêm trọng dò xét.
– Quá tự tin vào bản thân rồi đấy, cô bé?
Anh ta cười thật tươi, nhìn vào thẳng mặt cô đang rất chi là nghiêm trọng.
– Đúng rồi, chỉ có lý do duy nhất ấy thôi.
– Còn lý do khác đấy.
– Lý do khác?
– Tôi phải cảm ơn cô thì đúng hơn.
– Hả, cảm ơn?
San mắt tròn mắt dẹp nhìn anh chàng trước mặt, cô còn đang không hiểu anh ta đang nói về chuyện gì.
– Cô còn nhớ, cái hội thảo hôm trước không?
– Tất nhiên là nhớ, nhớ nhất là cái áo đầy vang đỏ. San cười toét miệng tinh nghịch.
– Thế cô có nhớ cái usb chứ hả?
– À, à, nhớ….nhưng cái usb thì có liên quan gì tới anh?
– Cái usb là của tôi, trong đó chứa tất cả dữ liệu cho buổi thuyết trình hôm ấy. Đêm hôm trước tôi đã phải thức trắng đêm để hoàn thành slide cho bài thuyết trình, lúc vội vã tôi đã đánh rơi.
– A, hóa ra anh là người va vào tôi trước cửa nhà vệ sinh.
– Tôi còn rất ung dung cho đến tận khi cô đổ cả cốc vang đỏ vào người tôi, và khi tìm một cái áo để thay thế, tôi phát hiện cái usb…biến mất.
– Rồi sau đó?
– Tất nhiên là tôi hoàn toàn nghĩ mọi cố gắng tìm kiếm của cô vô vọng mặc dù khoảng 10p là đến lượt tôi phải lên thuyết trình..
– Hóa ra cái usb đấy quan trọng đến thế. San nhún vai.
– Và nếu tôi không có cái usb đấy, có lẽ công ty của tôi đã mất những hợp đồng cực kì lớn sau khi hội thảo kết thúc.
– Anh làm sao để tìm thấy nó.
– Với cái áo bẩn trên người, tôi ra xe đổi cho cậu lái xe, sau đó chạy đôn đáo để tìm và nhớ xem tôi đã đi những đâu và có thể đánh rơi nó, may mà mấy nhân viên lễ tân thấy tôi tìm kiếm và đã hỏi. Thật may, nó ở ngay trên bàn lễ tân trước phòng hội thảo, và trước đó 2 phút để tôi có thể lên bắt đầu.
– Anh cũng khá may đấy chứ.
– Sau khi kết thúc, tôi ra hỏi lễ tân và biết được người nhặt được và đưa lễ tân là một cô gái- ái phông- quần jean- giầy thể thao và tóc ngắn. Tất nhiên tôi nghĩ ngay cô gái đã đổ cốc vang đỏ lên trên áo, bởi không ai trong phòng hội thảo ăn mặc như thế cả.
– Hahaha, thế nên anh muốn cảm ơn tôi đúng không?
– Không biết tôi nên cảm ơn hay nên trách cô nữa đây. Anh nhún vai.
– Nên cảm ơn, haha, chuyện này thật buồn cười,hóa ra tôi lại là ân nhân của anh. Thế mà không nói sớm, làm tôi lo mã. Thế anh định hậu tạ ân nhân của anh những gì?
San và anh ta cùng cười, sau những hiểu lầm giờ San có thể bớt lo lắng hơn về cái người mà cứ suốt ngày lẽo đẽo đi đâu cũng chạm mặt này. San chắc chắn là mình không phải cảnh giác một cách cao độ như lúc trước, hóa ra ý đồ là để…cảm ơn. Thế mà lúc trước San đã nghĩ anh ta là kẻ…đê tiện chưa từng có bởi anh ta dám tính tiền như taxi khi cho cô…đi nhờ về.
Anh chàng mà San nghĩ là xấu xa này nói chuyện cũng không đến nỗi tồi, cả hai cùng có khướu hài hước nên có lẽ không quá khó để nói chuyện. Anh ta giới thiệu tên và nghề nghiệp cho San biết, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều lắm, thật tự nhiên gọi anh là Rượu Vang. Cái tên anh chàng Rượu Vang nghe ngồ ngộ. Rượu Vang có vẻ không thích lắm nhưng cái giọng điệu nhỉ nhảnh của San cũng làm cho anh ta thua cuộc. So với tuổi và cái bộ vest anh đang mặc kia cộng thêm bước vào quán café sang trọng này thì có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ chẳng khác gì anh với San là chú với…cháu.
– Anh biết không, Rượu Vang Đỏ? San thì thào, ra hiệu cho anh cúi gần xuống và thì thào.
– Gì thế?
– Nếu tôi là mấy người ngồi ở đây tôi sẽ nghĩ anh đang “chắn dắt” một cô bé ngây thơ tuổi teen đấy, tôi cá. San lém lỉnh.
– Cô biết không?
– Gì thế?
– Họ đang nghĩ một tay thanh niên cũng không đến nỗi tại sao lại bị một cô nhóc “chăn dắt” như thế dù cô ta chân cũng không dài và cũng không xinh đẹp tẹo nào cả.
Rượu Vang cũng lém lỉnh không kém. Nháy mắt với San tỏ thái độ cũng chẳng kém cạnh. San bật cười thật tự nhiên, lâu lắm mới có người làm cho San cười theo cái kiểu khá hài hước như thế, mà cũng lâu lắm rồi mới có “đối thủ” không chịu thua San ở từng câu từng chữ như thế. Hừ, đúng là…cũng khó chịu đấy, nhưng cũng có phần thú vị đấy chứ.
– Ôi chết, đến giờ tôi phải về rồi.
San nhìn đồng hồ, cuống quýt vì cái hẹn với Lâm. Rượu Vang đưa cô về, gần đến chỗ hẹn, San bảo:
– Anh cho tôi xuống chỗ này nhé?
– Sao thế? Chưa đến chỗ cô hẹn cơ mà.
– Hì, nói thật nhé, tôi không thích bạn tôi nhìn thấy tôi đi xuống từ một chiếc xe sang trọng thế này, thêm cả một quí ông mặc vest sang trọng thế nữa, p