
cũng yêu anh đúng không?
Trời! sao hắn lại hỏi một câu sến thế không biết. Nhìn cái mặt hắn đâu đến nỗi. Nhưng phải công nhận nhìn hắn bây giờ rất buồn cười. Mà hắn có óc không vậy? Qua bao hành động, lời nói, ngôn ngữ, cử chỉ của tôi mà hắn không đoán được sao? Tôi xì một cái rồi quay đầu:
-Anh đúng là ngốc, siêu ngốc luôn.
-Này…
Hắn kéo tôi lại, bất thình lình bị mất đà. Tôi cảm nhận mặt hắn chỉ cách tôi khoảng 2cm.
“pinh-poong… cô chủ đáng yêu nghe mấy đi nào…”
-Tôi có điện thoại.
Hắn buông tôi ra, vẻ cau có lộ rõ. Đúng là đáng yêu. Mà ai vậy không biết? Gọi đúng lúc ghê. Nụ cười của tôi biến mất khi nhìn sdt trên màn hình. tôi run run. Máy ddienj thoại rơi xuống đất, lật cả vỏ pin ra. Hắn nhanh tay nhặt lên hỏi tôi:-Ai vậy?
Tôi giằng lấy điện thoại trên tya hắn, quay đầu ra về. Trước thái độ của tôi, hắn có vẻ lúng túng, đuổi theo:
-Em về hả? Vậy để anh đưa em về.
-Tôi có chân, có mắt, tự về được. Khỏi cần anh.
Hắn đứng sững lại ở đó, ánh mắt đầy thất vọng nhìn tôi. Bỏ đi một đoạn xa, đầu tôi tràn ngập bao cảm xúc khó tả. Sdt này là của người đó. Đã 3 năm rồi,sao người đó lại… Cơn phẫn nộ của tôi trào lên.
Là do hồi tôi còn bé, lon ton chạy ra đường, một chiếc xe gắn mày phóng vù tới và… Rầm… Người đó đã lao ra cứu tôi. Và sau tai nạn đó, đôi chân của người đó đã bị cướp đi, vĩnh viễn phải ngồi trên xe lăn.
Ngồi trên taxi, tôi lấy tay xoa trán, thở dài, nghĩ về quá khứ.
***
-Này! Tôi đã cứu em, mất đi đôi chân cũng vì em. Giờ em phải ở bên cạnh tôi, mãi mãi là người hầu cho tôi…
***
Chương 22
-Không…ng..ng…!
-Gì vậy cháu?
Người lái taxi hốt hoảng quay lại hỏi. Tại câu nói của người đó bỗng dội về khiến tôi khó thở, hét toáng lên. Tôi thở dốc. Cứ như thế, hộc…hộc.. cho đến khi về tới nhà. Tôi bước xuống xe, đi vào ngõ. Cửa nhà lại mở toang. Chẳng lẽ lại trộm. Tôi vào phòng bếp thì giật mình khi thấy bố mẹ tôi đang chuẩn bị đò ăn trong đó. Tôi lắp băp:
-Sao ba mẹ lại ở đây?
Bố tôi mỉm cười đẩy mẹ toi sát vào người ông. Họ đều tủm tỉm:
-Ba mẹ đã suy nghĩ rồi, ba mẹ sẽ không li dị nữa. Con dọn đồ về ở với ba mẹ nha.
-Đáng ngạc nhiên đây!
Tôi nói bằng giọng lạnh tanh,vẻ thờ ơ. Mỗi lần gặp họ, tôi đều có một sự bất ngờ. Lần này thì.. Điều này có đáng mừng không nhỉ? Tôi nghic thầm: Có đáng để tôi mỉm cười không nhỉ? Có nên hạnh phúc không nhỉ?” Chúa ơi! Nói cho con biết con nên khóc hay nên cười đi. Tôi lại bắt đầu thở gấp. Lấy bình nước, tôi tự rót cho mình một cốc đầy.
-À! Giả Kiệt đang ở trong phòng con đó. Nó vừa về nước.
Cánh cửa phòng kêu kèn kẹt. Một người con trai đẩy xe lăn đi ra. Mồ hôi trên người tôi toát ra như tắm. Người tôi nóng dần, chiếc cốc trên tay rơi choang xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Tôi lặp bặp:
-Giả… Anh… Kiệt…!
Hắn nở nụ cười đểu. Tôi thở gấp. Nụ cười đó… lúc 8 tuổi… hắn cũng cười như thế dù chân bị liệt. Hắn bắt tôi làm ngựa cho hắn cưỡi để mua vui. Với sức nặng của một thằng con trai, tôi gần như vẹo xương làm đồ chơi cho hắn. Bởi lúc đó tôi chỉ nghĩ vì hắn là ân nhân của tôi.
-Sao! Thấy anh, mừng quá, không nói được gì à?
Bỗng đèn điện chập chờn rồi tắt bụp. Bóng đêm bao trùm, người tôi run lên. “Có bao giờ mọi người nghĩ để căn phòng trở nên ấm áp thì phải làm gì? Để tôi nói cho một cách nhé: dùng nến đó. Điều quan trọng là hãy cầm nến bằng chính đôi tay của mình. Để cảm nhận hơi nóng trực tiếp cảu từng giọt nến nhỏ xuống tay.” Giả Kiệt đã bảo tôi như thế và tôi làm như thế. Sau đó cả một tuần, một tháng, bàn tay tôi phải băng bó, không thể cử động được.
Tôi chỉ nhớ lúc đó nước mắt rơi mặn chất đầu môi mà không tài nào lau đi được. Tôi đã cắn răng để không kêu lên vì sức nóng của nến. Trái tim tôi nghẹn lại, đau đớn và uất ức. Không hề có một ai biết, không có một ai quan tâm. Từ lúc đó tôi biết mình phải trở nên mạnh mẽ, dám đối mặt.
Ánh đèn bỗng sáng vụt đưa tôi trở về với thực tại. Tôi đứng sững ở đó nhìn Giả Kiệt trong khi mẹ tôi quét dọn đống thủy tinh.
-Tạm thời. Giả Kiệt sẽ ở lại nhà con, vì mới về nước, ba mẹ chưa sắp xếp được chỗ.
-Nhưng chỉ có một phòng.
-Kệ hai đứa. Dù sao hai đữa cũng đính hôn rồi. Chuyện một phòng thì hai đứa tự lo liệu. Ba mẹ có việc phải đi đây. Đồ ăn đã nấu xong hết rồi.
Họ ra ngoài, tiếng cửa được đóng lại. Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ được gì, chưa biết phải phản ứng làm sao. Một kẻ đã ám ảnh tôi suốt 10 năm trời, khiến cuộc đời toi trở nên bất hạnh và đen tối. Tôi nhìn hắn, ánh mắt tôi chỉ muốn cho hắn biết: “Đấy! Ngươi đã thành công trong việc biến tôi trở nên nông nỗi này, biến ta thành như một con hủi…”
-Này! Sao em không nói gì?
Giả Kiệt lăn xe lại bàn ăn, vừa cười, vừa hỏi tôi. Tôi im lặng, chả biết nói gì. Bỗng chuông cửa reo ầm lên, tôi chưa kịp ra mở cửa thì tất cả đã vào. Bình tĩnh, tôi kiểm tra lại tất cả mọi người vừa mới tới. Tên mặt sắt Trịnh Thiên Vương, Hoàng Ân, Vi Diệp, Ái Lệ, Giang Hữu Thần và cả cô ả Lý Tâm Như nữa. ai cũng xách đồ cười vui vẻ. Tôi nhíu mày không hiểu:-Mọi người đến đây làm gì?
-Ăn mừng chớ sao. Hỏi lạ.
Tên mặt sắt lên tiếng. Ái Lệ dẫn nhỏ Vi Diệp lại xuýt xoa bà