
n ăn.
-Ai cha! Có đồ ăn sẵn rồi. Thế thì nhập tiệc thôi mọi người ơi!
Rồi tất cả quay sang chỉ vào Giả Kiệt:
-Ai đây?
-Mọi người là bạn của Liễu Liễu à? Tôi là Giả Kiệt-bạn trai của cô ấy.
-Bạn trai. –Tất cả đồng thanh toàn tập.
Ánh mắt của Hoàng Ân và Hữu Thần tóe ra lửa. Có vẻ tình huống này tôi chưa kịp lường tới. Lại đánh nhau như lần trước thì khốn. Đầu tôi vẫn chưa thoát khỏi dòng cảm xúc của quá khứ đau buồn ấy nên chẳng buồn giải thích nữa. Mặc cho hắn muốn nói gì thì nói. Nhưng tôi đâu có được yên. Tên mặt sắt và Hoàng Ân chạy lại, hai người cầm cả hai tay tôi:
-Giải thích đi! –Họ đồng thanh toàn tập.
Tôi vung tay hai người này ra, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
-Chuyện này là chuyện của tôi, liên quan gì đến hai người mà tôi phải giải thích.
-Nói thế sao được? –Hoàng Ân gắt lên.
-Ngồi xuống đi!.
Tôi buông một câu rồi bắt đầu ăn. Như một mệnh lệnh đầy uy lực, mọi người đều chọn ghế ngồi cho mình. Tên mặt sắt với cô ả Tâm Như ngồi cạnh nhau. Hữu Thần ngồi đối diện tôi, đưa ánh mắt hằn học đưa cho tôi và lườm xém tên Giả Kiệt đang cười tủm tỉm ngồi cạnh tôi. Bên cạnh là Hoàng Ân, trên người hắn cũng toát ra múi sát khí cũng không kém.
-Giờ em phảo giải thích đi chứ? –Hữu Thần lườm toi, nói.
Thấy tôi im lặng, Giả Kiệt cầm bàn tay phải của tôi làm tôi giật mình, chiếc thìa đang trên tay toi bị rơi tõm vào bát canh bên cạnh. Tôi quay lại lườm hắn. Hắn nói:
-Có gì đâu mà phải giải thích? Chúng tôi là cặp thanh mai trúc mã. Lễ đính hôn của chúng tôi đã được tổ chức rồi. Chỉ cần lên đại học,chúng tôi sẽ sống chung. Lúc đó mọi người đến chúc mừng là OK rùi.
Hắn đang nói cái quái gì vậy? Sau câu nói ấy, bao ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Mùi sát khí nặng nề, không gian im lặng đến ghê người. Thế là đủ. Sức chịu đựng của tôi cũng có hạn thôi. Tôi vung tay hắn ra, đứng dậy, đập tay xuống bàn, bát canh đỏ ụp xuống bàn luôn. Tôi đe bằng giọng lạnh tanh và khuôn mặt không chút biểu cảm nào.
-Thôi được rồi đấy.
Tôi không quát, cúng không hét, chỉ buông một câu đó mà Vi Diệp với Ái Lệ mặt mũi tái mét. Cô ả Tâm Như cũng im lặng. Tên Giả Kiệt lạnh lùng không kém:
-Ngồi xuống đi! Không được đối xử với khách như vậy.
Hắn định ra lện cho tôi như trước sao? Hắn nghĩ lôi vẫn là con ngốc luôn nghe theo lệnh hắn như ngày xưa hả? Nếu hắn nghĩ vậy, tôi sẽ cho hắn thấy. Dương Liễu Liễu này đã thay đổi rồi. Sự tức giận của tôi dâng lên đến tột đỉnh nhưng chưa kịp nói thì Hoàng Ân đã đẩy tôi sang một bên, xưng xỉa với Giả Kiệt.
-Anh nghĩ anh là ai mà dám ra lệnh cho cô ấy.
-Tôi nói rồi, Liễu Liễu là vị hôn thê của tôi. Cậu hiểu chứ?
Đột nhiên Giang Hữu Thần đứng dậy, tiến lại gần Giả Kiệt. IQ của tôi đủ thông minh để dự đoán hành động tiếp theocuar tên mắc dịch này. Tôi nói:
-Đây là chuyện của tôi. Cấm ai được xen vào.
-Ai bảo đây là chuyện của cô, đây là chuyện của tất cả cúng tôi. Cô đang bắt cá 3 tay đấy hả? Mê hoặc 2 tên bạn của tôi, giờ lại thêm con gà xì què này nữa…
Tên Trịnh Thiên Vương nói mà tôi tức đến ói máu. Tôi đáp lại:
-Thì sao nào? Đso là quyền chọn lựa của tôi. Và ngay bây giờ tôi có thể đá tất cả ra ngoài sân.
-Anh Trịnh Thiên Vương nói đúng đó. Đây là vì hạnh phúc của chị, không thể nào bỏ qua được. –Vi Diệp lên tiếng.
-Được thôi! Mọi người thử nói xem, mọi người có quyền gì mà xen vào cuộc sống của tôi???
Chương 23
Tôi nói nhỏ nhẹ hết mức, cố lấy lại giọng bình thường. Mọi người nhìn nhau, tên Hoàng Ân lên tiếng:
-Tôi đã hứa là sẽ bảo vệ cho cậu, nhưng tôi nghĩ là cậu sẽ chọn Hữu Thần. Giờ lại thêm một con gà xì que này tranh giành cậu. Tớ xin lỗi. Tớ tuyên bố tớ sẽ chính thức cạnh tranh công bằng để lấy được hạnh phúc cho bản thân.
-Vì hai thằng bạn của tôi, tôi buộc phải xen vào quyền chọn lựa của cô để bảo vệ hai thằng ngốc này. –Tên mặt sắt lên tiếng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rồi đột nhiên cô ả Lý Tâm Như cũng nói:
-Cậu đã từng giành Hữu Thần với tôi, cậu là người đầu tiên đánh thắng tôi. Vì thế cậu nhất định phải ở bên Hữu Thần. Hữu Thần! Tôi ủng hộ anh!
-Cảm ơn! –Tên mắc dịch buông một câu với nụ cười thảo mãn.
Đến lượt Vi Diệp:
-Chị là ân nhân cứu mạng của em. Vì vậy, cách đền ơn của em chính là nhận chị làm chị dâu. Hoàng Ân! Em ủng hộ anh.
-ĐẠi ca! Em muốn ủng hộ quyết định của riêng chị nhưng không được rồi. Em nghĩ mình nên ủng hộ anh Hữu Thần. Tha lỗi cho em.
Thì ra tất cả mọi người đều có lý do của mình để xen vào cuộc sống của tôi. Nực cười quá. Nhưng chưa thấy lý do của tên mặc dịch đưa ra. Tôi nhìn đểu hắn. Hắn đáp lại bằng nụ cười. Nhưng từ miệng hắn bật ra những lời nói nghiêm túc.
-Sinh mệnh của em đã thuộc về tôi. Chính vì vậy em chỉ có thể lựa chọn và ở bên tôi mà thôi.
-Vậy sao? –Giả Kiệt tặc lưỡi nói.
-Anh nói vậy là ý gì? –Hoàng Ân lên tiếng.
-Chả có ý gì cả. Nhưng tôi thấy điều cậu ta nói cần sửa lại. Sinh mệnh của cô ấy đã là của tôi, từ rất lâu rồi. Phải không Liễu Liễu?
Tất cả ánh mắt đều dồn về phia tôi như mong ngóng câu trả lời. Chúa đã sắp đặt mọi chuyện trở nên thế này. Giá tôi có đủ sức để chống lại nó. Nhìn vào ánh mắt của từng ngườ