
c mặt Trần Hi lập tức xụ xuống, bởi vì trong tay cô là một hộp bút màu có hai tầng màu xanh đen, cô đã vô tình đào được vật này từ trong đống đất đá. Hình dạng vô cùng quen mắt, chiếc hộp bút này rất giống chiếc mà cô đã đưa cho Nhạc Thiên.
Đi đến bên sân thể dục giữa bãi đất trống, cô tuỳ tiện ngồi xuống mặt đất, hai tay khẽ run mở hộp bút ra.
Vừa nhìn xong, nước mắt Lâm Lung đã tràn ra cả hốc mắt. Chắc chắn đây là hộp bút của Nhạc Thiên! Bởi vì lúc cô đưa cho Nhạc Thiên hộp bút này còn thuận tiện bỏ vào một chiếc bút chì tự tay cô gọt. Người học mỹ thuật từ trước đến giờ không cần cái gọt bút, mà là theo thói quen sử dụng dao trang trí. Phần gỗ xung quanh ruột chì của bút được gọt bằng dao nhiều hơn chiếc bút được gọt bằng cái gọt bút, một hình nón dài nhỏ một hình nón mập lùn, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra sự khác biệt.
Mà chiếc hộp bút này được tìm thấy ở cạnh cánh tay của Trần Hi. Nói cách khác thì lúc Nhạc Thiên gặp chuyên không may đã ở gần cô bé, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Lung không nghe thấy tiếng cậu cầu cúu, thậm chí cô không hề có cảm giác nơi đó còn có bất kỳ người nào may mắn sống sót trừ Trần Hi.
Nhìn trên nắp hộp có một tờ giấy nhỏ do chính tay Nhạc Thiên dán lên, chữ viết trên đó được viết theo lối chữ Khải bằng bút chì: “Học tập tốt, ngày ngày tiến bộ.” Lâm Lung có cảm giác tim mình như bị ai nhéo, mơ hồ đau đớn.
Cô có thể tưởng tượng ra đứa bé kia nhất định quy củ ngồi ngay ngắn
trên bàn học, nét mặt nghiêm túc viết những chữ này, cậu bé có ước mơ với tương lai, thậm chí còn là lời cam kết với người chị là cô. Cậu bé ấy đã nói qua không chỉ một lần rằng cậu nhất định sẽ quý trọng cơ hội học thật tốt, tương lai phải chăm sóc bà nội, muốn học đại học sau đó làm thầy giáo, cũng phải làm chuyện tốt giúp đỡ những bạn nhỏ khác.
Vậy mà hôm nay, không biết nguyện vọng nho nhỏ này của cậu bé có thể còn thực hiện được hay không?
Rạng sáng ngày 13, trong sân thể dục đã có mười mấy di thể của người gặp nạn. Chẳng biết từ khi nào mà bầu trời đã hạ xuống cơn mưa nhỏ tí tách rơi, cũng giống như những người ở đây đang khóc cho người gặp nạn.
Lâm Lung đã tranh thủ thời gian dùng điện thoại của Long Tuyền gọi điện về nhà một lần nữa, tình huống của cha mẹ người thân đều tốt.Cuối cùng cô cũng hạ xuống tảng đá trong lòng. Với tình hình hiện giờ của mình thì cô chỉ nói qua với cha mẹ, “Con đang ở với Long Tuyền, gần Thành Đô, là một bãi đất trống rất an toàn. Yên tâm đi, chỉ vì giao thông tê liệt mà tạm thời không thể về thôi.”
Sau đó cô liền lấy cớ vì tín hiệu không tốt nên vội vã cúp điện thoại, bởi vì cô không muốn để người nhà nghe được những âm thanh trong sân thể dục, tránh cho bọn họ lo lắng.
Ở hiện trường cứu viện, kèm theo khẩu hiệu cứu viện là những tiếng pháo và tiếng gào khóc thỉnh thoảng phát ra của người nhà nạn nhân. Có vài người vì con của mình gặp nạn mà khóc thút thít, vài người thì chưa biết con mình sống chết như nào nên lo lắng. Vào giờ khắc này, Lâm Lung cũng rất muốn khóc. Nhưng cô vẫn có thể chịu được, dù sao thời gian từ lúc xảy ra chuyện đến giờ mới có 12 tiếng, không đế sau cùng thì ai cũng không thể biết được kết quả cuối cùng, nên phải hy vọng Nhạc Thiên còn sống mới là đúng.
Vì vậy Lâm Lung vẫn đợi trong sân thể dục tìm thời cơ thích hợp hàn huyên với người lớn trong gia đình hoặc bi ai hoặc lo lắng kia một chút, giúp bọn họ có thể thay đổi cảm xúc của mình, làm công tác tâm lý an ổn khủng hoảng của họ sau trận động đất.
Mặc dù cô chỉ là một người gà mờ yêu thích môn tâm lý học, nhưng dù sao cũng đã được bộ lao động của quốc gia công nhận là tư vấn viên trình độ đại học, đã dạy học ở trường trung tâm bảo vệ tâm lý ở vùng Hoa Tây hơn một năm, mặc dù không có tác dụng lớn nhưng cũng có thể giúp mấy việc nhỏ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến sáng sớm hôm sau lại có thêm một số học sinh được cứu ra, nhưng phần nhiều là những thi thể lạnh lẽo. Lâm Lung không chợp mắt cả đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là nói nhiều quá nên giọng hơi khàn khàn mà thôi.Cô chú ý đến đội nhân viên cứu hộ đầu tiên thay nhau nghỉ ngơi, mà Long Tuyền thì vẫn kiên trì phấn đấu ở tuyến đầu. Vào lúc nửa đêm đưa điện thoại cho cô thì mới dành ra hai phút để uống nước nghỉ ngơi, còn ăn hết một thanh socola.
Tám giờ sáng, Lâm Lung che ô đưa nước và tám cái bánh bao nhỏ cho anh. Cô cảm thấy may mắn bản thân luôn tuân thủ nguyên tắc ăn ít nhưng nhiều bữa, vì vậy trong ba lô lúc nào cũng có chuẩn bị sắn đồ ăn vặt, nước là ngày hôm qua uống còn dư lại. Sau khi xác nhận tạm thời sẽ không trở về Thành Đô, cô uống nước rất tiết kiệm, căn bản là đã dự liệu được nước uống và thức ăn sẽ thiếu thốn trong ngày tiếp theo.
“Còn một túi bánh quy và một thanh socola cuối cùng.Em nghĩ có thể giữ lại làm bữa trưa. Buổi tối cũng chỉ có đậu phụ khô và thịt bò khô.” Lâm Lung giống như báo cáo nói với Long Tuyền một câu.
Long Tuyền nhận lấy bánh bao cũng không ănngay, mà là ân cần dò hỏi: “Em thì sao? Em ăncái gì?”
“Em có Nestle hoà tan. Em thích đồ ăn vặt, chúng có mùi vị ngon hơn.” Lâm Lung t