The Soda Pop
Duyên đến là em

Duyên đến là em

Tác giả: Mặc Tử 1123

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324723

Bình chọn: 7.00/10/472 lượt.

tìm anh, tìm một vòng cũng không có tin tức.

Gọi điện thoại đến đội của anh, được rồi, ba người đều là “không tiện nghe điện thoại, có chuyện xin nhắn lại”. Có lẽ là làm nhiệm vụ, bọn họ ở cùng một phân đội, khi làm nhiệm vụ cũng sẽ làm cùng nhau.

Như vậy có thể thấy được bình thường liên lạc thường xuyên cũng không phải chuyện tốt. Sau khi dưỡng thành thói quen, đến lúc quan trọng sẽ không thể chịu được cảm giác đau khổ khi chờ đợi kia.

Lâm Lung tìm một diễn đàn quân tẩu nổi tiếng trên Baidu trưng cầu một phen. Cũng co lời khuyên, nhưng cô không dám làm theo, sợ Long Tuyền là bộ đội đặc chủng, cách điền sẽ không giống. Biểu chỉ còn lại một phần, cũng không biết photocopy có được hay không, chẳng may điền loạn lại trở thành phế thải thì xong.

Cô chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn mấy tờ giấy kia, rất có loại kích động muốn vò nát nó. Cô cắn răng lẩm bẩm: “Nhóc Tuyền à nhóc Tuỳen, khi nào thì anh mới có thể ‘nhật lạc tây sơn hồng hà phi, chiến sĩ đả bá bả doanh quý’* đây?”

*Nhật lạc tây sơn hồng hà phi, chiến sĩ đả bá bả doanh quý: mặt trời lặn nhuộm hồng tây sơn, chiến sĩ mang đồ về trại.

Hai mươi ngày, đối với người bận rộn đến mức một ngày không thể lo ba bữa thì chỉ là một nháy mắt, còn với người mỗi ngày nóng nảy chờ đợi mà nói lại rất dài, dài đến mức Lâm Lung không kịp đợi đến ngày Long Tuyền về căn cứ liền điền lung tung vào biểu rồi gửi lại cho anh.

Chờ đến khi Long Tuyền làm nhiệm vụ trở về mở chuyển phát ra, nhìn biểu mà cô gửi đến thì dở khóc dở cười.

Anh bớt thời gian gọi điện thoại cho Lâm Lung, nói biểu mà cô điền không hợp cách, từ đầu tiên đã sai lầm rồi: l-q/d “Phần ‘bản thân’ em chọn một thứ thích hợp nhất trong ‘công nhân, nông dân, cán bộ, quân nhân, học sinh’.”

“Cái gì cũng không phải!” Lâm Lung vẫn không hiểu: “Tại sao điền ‘quần chúng’ lại sai?”

“ ‘Quần chúng’ là chỉ trạng thái chính trị, em là giáo viên nhân dân thì không tính là cán bộ, vậy thì viết là công nhân đi.” Long Tuyền lại tiếp tục cười nói phần tình huống chính trị cô viết chân thành như đơn xin vào Đảng. Thật ra thì đó chính là chính trị trong sạch không có ghi chép phạm tội, không tham gia xã đoàn tổ chức phi pháp là được: “Kinh nghiệm xã hội em viết từ lớp 7* là được, l-q’d không cần viết cả tiểu học vào đây, biểu này không đủ cho em viết, hơn nữa mỗi một câu lạc bộ đừng quên viết người chứng minh; còn có quan hệ giữa người với người sao lại chỉ viết mỗi một chữ ‘không’? Nhà ai mà không có quan hệ giữa người với người? Rất qua quít rồi, l0q7d cần điền sức ảnh hưởng của gia đình và người thân đối với em. Còn có bên dưới, đến phường xin dấu là được, em chạy đến Uỷ ban Kế hoạch à? Thế nào lại là con dấu của Kế hoạch hoá gia đình?”

Nói xong Long Tuyền không nhịn được nở nụ cười, tất cả bị cô điền sai hết, mà sai rất buồn cười.

“Vậy ý của anh là em điền sai rồi, còn xin dấu sai đúng không?” Lâm Lung vừa nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười thì toàn thân bốc lửa, liên thanh nói: “Anh gửi biểu trống không đến đây ai biết điền như nào. Ngày cả mì ăn liền cũng có hướng dẫn sử dụng! Em chạy từ đơn vị lực lượng vũ trang của chính quyền thành phố lại bị nhân viên giao dịch nói không xử lý, sau đó bị đùn đẩy đến uỷ ban phường, uỷ ban phường lại nói bọn họ không dám bảo em đến đồn công an, đông công an lại nói em trở lại phường đến bộ phận Kế hoạch hoá, chạy mất một tuần! Giống như tú cầu bị ném xuống, thoáng cái lại bị ngăn lại, em có lỗi sao?”

“Không có! Chưa nói là lỗi của em! Bảo bối, cực khổ rồi!” Long Tuyền vội vàng bày tỏ con dấu này vẫn hợp lệ, cuối cùng đến bệnh viện bộ binh kiểm tra sức khoẻ có kết quả là không còn vấn đề, nhưng nội dung điền trong bểu bị sai, cần điền một lần nữa.

“Con dấu này có thể dùng sao?” Lâm Lung hỏi một câu, sau đó kiêu ngạo đáp: “Em còn gửi một biểu còn trống đến, tự anh điền rồi nộp lên đi. Em không hiểu, anh hiểu, vậy anh điền!”

Trống không? Long Tuyền mở một phong thư khác trong chuyển phát ra nhìn, quả thật bên trong là một biểu trống, hơn nữa trên nền giấy trắng còn có một con dấu đỏ.

“Con dấu này ở đâu ra?” Long Tuyền nghi ngờ, phường có đóng dấu lên biểu trống sao?

Cô nương Lâm Lung hả hê nói: “Giống không? Giống như đúc chứ? Cầu Cửu Kiều, chỉ mất 30 đồng.”

Long Tuyền đang uống trà phun thẳng ra ngoài – con dấu giả! Con giấu già mà còn muốn gửi đến bộ đội luôn giữ bí mật vọng tưởng* thông qua thẩm tra chính trị! Đây không phải gan lớn, mà là làm xằng làm bậy!

*Vọng tưởng: mơ ước hão huyền.

Trung tá Long cầm ngay cái bật lửa ở trên bàn lên, dứt khoát đốt biểu kia đi, huỷ thi diệt tích. Sau đó anh nhỏ giọng cắn răng nghiến lợi nói: “Anh… anh thật muốn đánh mông em! Có hiểu cái gì là thẩm tra chính trị không?”

“Ai bảo bọn anh lại phiền phức như vậy? Em không muốn làm lại một lần nữa đâu, gửi tới gửi lui không chê phiền à?” Lâm Lung chết cũng không hối cả nhấn mạnh nói: “Anh xem có khác nhau không? Em đã lấy bản chính đặt lên để so sánh, giống nhau như đúc, không có vấn đề gì!”

“Giống nhau như đúc cũng không được” Long Tuyền liếc mắt nhìn đống tro trong gạt tàn t