
huốc, sau đó cắn răng nói: “Việc này là phạm pháp! Thái độ của em đoan chính có được hay không? Chút lòng kiên trì ấy cũng không có sao? Chúng ta còn cả một đời phải trải qua, không chừng sau này sẽ còn gặp phải rất nhiều chuyện tương tự như này.”
“…” Lâm Lung trần mặc, sau đó nói thầm: “Em nói này, bộ đội các anh rối rắm như vậy, hỏng mất một cái biểu có phải liền đào thải một quân tẩu không có tính nhẫn nại hay không?”
Long Tuyền bị vấn đề như vậy làm cho buồn cười. Anh cũng không trả lời ngay, chỉ nghiêm túc hỏi cô: “Em muốn bị loại bỏ sao?”
Lâm Lung nghẹn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, anh gửi lại đi, nhớ kèm hướng dẫn. Nhanh một chút, đừng lề mà lề mề.”
“Đã sớm đoán em sẽ điền không được, lúc vừa gửi đi anh liền hối hạn không gửi bản mẫu cho em. Nhưng lúc đó có chuyện, chưa kịp bổ sung. Nhưng là, không cần gấp.” Long Tuyền an ủi Lâm Lung, không để ý nói: “Những trình tự khác cùng tiến hành, nói không chừng mấy ngày nay đã có người gọi điện thoại đến cơ quan em để hỏi thăm tình hình rồi. Về phần biểu, ngày mai hoặc ngày kia sẽ có người từ đơn vị của anh đến gặp mặt nói chuyện với em, thuận tiện mang đến. Lúc đó có thể để anh ấy hướng dẫn em điền.”
“À! Hả? Phỏng vấn à?!” Lâm Lung lập tức khẩn trương, không ngừng hỏi người đến là ai? Phải tiếp đãi như nào? Có cần cho bao lì xì hay không?
“Đừng khẩn trương, lãnh đạo trực tiếp của anh, bạn thân. Gọi anh ấy là ‘anh Chu’ đi, đến lúc đó để anh ấy mời em ăn cơm!” Long Tuyền cười giải thích: “Anh ấy có việc cần đến Thành Đô, vì vậy kiên quyết đòi gặp mặt nói chuyện với em. Việc này vốn không cần anh ấy làm.”
Lâm Lung hiểu ra: “Chính là người anh lưu là ‘Chu Bái Bì’* trong điện thoại? Tên gọi như vậy mà có thể mời người khác ăn cơm?”
“Đó là trong lúc huấn luyện anh ấy ‘hung ác’ với bọn anh nên mới bị gọi là lột da*, mà không phải là ‘vắt cổ chày ra nước’*.” Long Tuyền buồn cười biệt hiệu của đồng đội mình: “Anh Chu không khó tính, khi nào gặp mặt em sẽ biết. Đúng rồi, em có người bạn nào có tuổi tác lớn mà chưa cưới muốn gả cho quân nhân không?”
*Bái Bì (扒皮), lột da (扒皮). Ở những chương trước mình đã giải thích nhân vật Chu Bái Bì này là ai rồi nhé, mình giải thích lại. Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm “Nửa đêm gà gáy” của Cao Ngọc Bảo. Câu này là có liên quan đến tính cách keo kiệt của nhân vật Chu Bái Bì, mà từ lột da và Bái Bì lại giống nhau nên Long Tuyền mới nói như vậy.
“Làm gì? Đã ăn trong bát còn muốn nhìn trong nồi? Lâm Lung nói, sau đó lại suy đoán có phải Long Tuyền định giật dây cho “anh Chu” đó không.
Quả nhiên, câu tiếp theo Long Tuyền dứt khoát đề nghị: “Trên nguyên tắc thì Chu Bái Bì phải tiếp xúc với bạn em một chút, tìm hiểu tình hình của em, liền tìm mấy người bạn chưa cưới nghiêm túc đến cho anh ấy gặp được không? Nhân phẩm tốt, nhưng là già rồi mà không lấy được vợ, một thặng nam lớn tuổi sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Anh ở bên cạnh nhìn cũng thấy gấp.”
“Xin hỏi tuổi lớn như nào? Đấu chiến thắng Phật?” Lâm Lung nghĩ tới việc đối phương là một Thượng Tá đoan chính, nếu thăng cấp theo như bình thường đúng niên hạn, vậy không biết già đến mức nào! Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh lão thủ trưởng Hứa Tam Đa mập mạp trong “binh lính đột kích”, nghĩ tới việc giới thiệu đối tượng cho “hắn ta” cô liền cảm thấy rét lạnh.
“Năm 72, 36 tuổi bằng anh trai anh.” Long Tuyền nói tuổi của đội trưởng Chu, lại giới thiệu sơ lược bối cảnh của anh ta. Cha là bác sĩ về hưu, nổi tiếng ở bản địa, tự mình mở một phòng khám bệnh; mẹ làm nghề nông, thật ra thì ruộng trong nhà đều đã cho thuê, rảnh rỗi thì chơi đùa mà thôi; có một anh trai là kiến trúc sư, chị dâu làm giáo sư, tiếp đó là hai cháu trai đang đi học.
Tóm lại gia cảnh không kém. Về phần tại sao không tìm được vợ, đó là bởi vì anh ta không may mắn, yêu ba người gần đến lúc kết hôn thì bị bỏ rơi. Nguyên nhân bị bỏ không giống nhau, nhưng kết cục thì như nhau – đâm dao vào trái tim anh ta.
Trái tim thiết huyết của quân nhân cũng giống như người bình thường, bị thương sẽ đau, sẽ đổ máu, sau đó sẽ thất vọng, thậm chí là trốn tránh.
Nghe Long Tuyền miêu tả, Lâm Lung phác hoạ một hình ảnh ở trong đầu. Mặc dù anh ta hơi lớn tuổi, lớn hơn cô gần mười tuổi, nhưng cô vẫn đồng ý kêu gọi mấy người bạn tốt chưa cưới đến, xem có người nào có thể cọ sát ra tia lửa tình yêu với Thượng tá Chu Bái Bì hay không.
Buổi trưa ngày tiếp theo, cô nương Lâm Lung nhận được điện thại của Thượng tá Chu, nói anh ta đã ở Thành Đô, chờ buổi chiều anh ta làm việc xong thì sẽ hẹn gặp cùng nhau ăn cơm tối.
“Em dâu chọn nhà hàng, anh chỉ tới một mình. Có hai yêu cầu, một là anh không kiêng ăn, nên muốn ăn món cay Tứ Xuyên; hai là không được tranh trả tiền, nếu không ngày mai anh sẽ không ‘phỏng vấn’ bạn em, bạn học!” Hai câu, anh ta nói gọn gàng mà dứt khoát, hơn nữa trong lời nói còn chứa ý cười, giọng điệu du dương trầm bổng rất có cảm giác hí kịch.
Bị uy hiếp, mới nói ba câu đã bị cười nói liên miên uy hiếp! Lâm Lung bị chấn động một phen, hình tượng “quân nhân đau buồn vì tình” nháy mắt