Snack's 1967
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em

Tác giả: Cố Tây Tước

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324611

Bình chọn: 7.00/10/461 lượt.

yện nhắc đến cô ấy lúc nãy mà đã được trôngthấy người. Nhưng em cảm thấy anh cần phải tạo mối quan hệ với cô ấy thong quabạn trai cô ấy mới được. Em cảm thấy… ừm… cô gái này có vẻ không dễ gầnlắm.”

Hacker Trương hỏi Đại Quốc: “Sao cậu quenhọ?”

Đại Quốc trả lời: Tôi chỉ quen La Trí thôi,không biết bạn gái cậu ta. La Trí là bạn đại học của em trai tôi, đến đây chơimấy lần rồi. Em trai tôi vẫn đang học cao học, còn cậu ta thì đi làm rồi. Anhchàng này cũng được, gia đình khá giả, có tương lai. Mà bản lĩnh cũng cao đấychứ nhỉ, cưa được cô gái xinh đẹp thế cơ mà.”

Hacker Trương uể oải. “Haizz… Thế thì cơhội mong manh quá rồi.”

Những người còn lại bật cười, vạch trần anh tacó mưu đồ bất chính. Anh ta cuống quýt thanh minh: “Đã bảo chỉ là ngưỡngthôi mà.”

Rời khỏi nhà hàng, Chương Tranh Lam chia taycấp dưới, bắt taxi về nhà, nhưng giữa đường anh lại bảo tài xế đưa anh tới quánbar.

Đây là quán bar anh hay đến nhất, giờ này chưađông khách lắm.Anh ngồi trước quầy bar, nhân viên pha chế đến chào hỏi:”Lâu rồi không thấy anh đến, gần đây bận lắm sao?”

“Cũng ổn.”

“Vẫn Crown Royal?”

Chương Tranh Lam ngẩng đầu, lấy thuốc từ trongtúi áo ra, châm lửa hút. Trên sàn nhảy, từng nhóm người túm tụm vào nhảy nhótđiên cuồng. Nhân viên pha chế đặt ly whisky trước mặt anh, “Tâm trạng anhkhông tốt à?”

Chương Tranh Lam quay đầu lại, cười cười.”Đâu có.”

Nhân viên pha chế kia cũng lấy ra một điếuthuốc, mượn đầu thuốc của anh để châm lửa. Hai người không nói gì nữa, cho đếnkhi có khách gọi rượu, trước khi đi, anh nhân viên kia nói nhỏ với anh:”Gần đây anh Hoa có hàng mới, sếp Chương có hứng thú thì nếm thử xem.”

“Hàng mới” ở đây là một loại thuốcgây ra ảo giác giống như thuốc lắc. Chương Tranh Lam rất ít động đến những chấtkích thích này, nhưng anh cũng không ngại thử.

Anh bất giác nhếch khóe miệng. Người như anhchỉ thích hợp chơi bời trong hộp đêm, thích hợp tiêu xài phung phí chứ khônghợp để sầu thương ủ rũ. Vì thế, khi có cô nàng ăn mặc mát mẻ đến tán tỉnh, anhkhông cự tuyệt. Trên hành lang tối om, mỹ nữ diêm dúa kia chủ động đưa đôi môiđỏ đến, Chương Tranh Lam vô thức nghiêng đầu, nhưng một giây tiếp theo anh nhẹnhàng cắn lên cổ đối phương.

Cô gái xinh đẹp đó ngẩng đầu, mỉm cười xoa mặtanh: “Hôm nay em thật may mắn, đúng không? Có một anh chàng đẹp trai thếnày ở bên… Anh có đôi mắt thật đẹp, như màn đêm.”

Trên lối đi tối tăm, trong góc khuất có bìnhphong che chắn, cô gái bám lấy cánh tay người đàn ông cao to. Khi bàn tay cô tatừ từ trượt xuống, lần vào lớp quần áo của anh, anh bất chợt tóm lấy tay cô ta.

“Sao vậy…”

“Suỵt, đừng nói gì.” Chương Tranh Lamdịu giọng cắt ngang lời cô ta, anh ôm người đó vào trong lòng, chỉ là một cáiôm thôi. Anh vùi mặt vào trong tóc cô ta, rất yên tĩnh.

Cô nàng không biết vì sao đột nhiên anh dừnglại, nhưng cũng không muốn phá bĩnh hành động này của anh. Người đàn ông quyếnrũ này đã hớp hồn cô ta ngay từ lúc anh bước vào quán bar.

Qua một lúc lâu, cô ta nghe thấy Chương TranhLam thì thầm bên tai: “Mùi hương trên người cô rất đặc biệt, giống mộtloại hoa quả.”

Cô ta mỉm cười: “Giống loại quả gì?”

Anh không nói nữa, cuối cùng buông cánh tay ra,sự phóng túng trong mắt đã biến mất.

“Sorry.”

Cô ta nghiêng đầu. “Vì sao phải xin lỗi?Đột nhiên không hứng thú với em nữa sao?”

Chương Tranh Lam thấy hơi lúng túng, anh dayday thái dương. “Nếu như cô không để bụng, tôi mời cô một ly rượu.”

Mỹ nữ bật cười. “Cũng được, nhưng mà, emkhông phải kiểu người chỉ một cốc rượu là có thể đuổi đi đâu nhé.”

Chương Tranh Lam mỉm cười. “Đương nhiên.”

Thứ sáu, Chương Tranh Lam lái xe về nhà bố mẹ.Anh có một chiếc xe việt dã gần như mới tinh, bình thường chẳng lái đi đâu, chỉkhi nào về nhà mới dùng đến. Ra khỏi tiểu khu, anh hạ cửa sổ xuống để gió lùavào cho đầu óc tỉnh táo. Hôm qua, anh bị cảm cúm nhẹ, đến giờ đầu vẫn hơi đau,có lẽ do đêm ngủ bị lạnh.

Chương Tranh Lam nghĩ bụng, hiếm khi mình bịốm, không biết mẹ có thể tha thứ cho mình một lần không?

Một giờ sau, anh về đến thành Bắc. Ông bàChương sống trong một khu chung cư được xây dựng từ thập niên tám mươi., căn hộchỉ nhỉnh hơn trăm mét vuông chút xíu. Mấy năm trước có tu sửa một lần. Thực raChương Tranh Lam đã nhiều lần đề nghị bố mẹ mua căn nhà khác, nhưng bà Chươngkhông đồng ý, nói rằng chỗ này đã thành căn cứ địa, không nỡ chuyển đi.

Bà Chương là cán bộ lão thành, tư tưởng cực kỳbảo thủ. Lời bà nói có uy lực rất lớn trong gia đình, cho nên một khi bà đãmuốn con trai đi xem mắt, Chương Tranh Lam cũng không thể làm ngơ.

Chương Tranh Lam vừa bước vào cửa đã nghe thấygiọng nói lạnh lùng của mẹ: “Mời năm lần bảy lượt rốt cuộc đã chịu về rồi.”

Chương Tranh Lam tươi cười ôm mẹ: “Mới hơnmột tháng không gặp, mẹ lại trẻ ra rồi.” Bà Chương muốn nghiêm mặt nữacũng không nổi: “Chỉ được cái lẻo mép.”

“Con nói thật mà, mẹ của con là người phụnữ xinh đẹp nhất.”

Bà Chương đẩy con trai ra: “Thôi thôi, ăncơm chưa? Mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm.”

Lúc này, ông Chương bưng bát canh từ trong bếpđi ra, trông thấy con trai, ông cười, nói: “Về rồi đấy à!”

Chương Tranh La