
Chương 1
“Rầm” ! Chiếc xe máy tông thẳng vào chiếc xe đạp mini màu trắng rồi đổ kềnh
– Đi đứng thế hả ? Giọng 1 đứa con gái the thé hét lên xé tan không gian tĩnh lặng của con ngõ nhỏ
– Xin …. xin lỗi . Tại k nhìn thấy đang rẽ ra . – Thằng con trai bối rối xin lỗi rồi dựng xe dậy toan phóng thẳng .
– Này , đâm người khác xong định chạy à . Con zai gì mà bựa thế – Đứa con gái gắt lên túm áo thằng con trai lại
– Thì đã bảo xin lỗi rồi còn gì – Tên con trai cau có rồi hất mạnh tay đứa con gái ra rồi phóng thẳng . Bỏ mặc con bé đằng sau đang nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn . Cũng phải thôi , với nó – việc nói chuyện vs con gái chưa bao giờ là 1 việc dễ dàng cả . Cho nên khi đứng trước 1 đứa con gái nào , nó k biết phải nói gì và điều duy nhất nó làm đc là tìm cách chuồn . Vì vậy cho đến giờ phút này , nó vẫn chưa có người yêu .
Quân qua nhà thằng em họ định rủ nó đi lượn đường cho thay đổi không khí . Nào ngờ khi rẽ vào con ngách thì đâm thẳng vào Thúy . Cả 2 đứa đều không ngờ rằng , từ cái sự cố ấy đã thay đổi cuộc đời của chúng nó .
– Đen quá ! Vừa vào ngõ nhà mày , tao đã đâm phải 1 đứa con gái , Tùng ạ – Quân cầm lái , quay lại đằng sau than thở với thằng em
– Chết chết , mùng 1 mà đâm phải gái là đen cả tháng anh ạ . Đi rượu mực giải xui đê – Tùng cười nhăn nhở
– Giải cái thằng bá mày , đầu mày chỉ nghỉ đến ăn vs uống . Tao k biết con bé đó có làm sao k , tao cắm cổ đi thẳng mà
– Có chúa mới thấu – Tùng hiểu ý Quân nói con bé đó ở đây là ai . Cả cái xóm nhà Tùng chỉ có mỗi Thúy là con gái mà nhà Thúy lại ngay gần nhà Tùng , thi thoảng nó vẫn chạy sang nhờ Thúy đi chợ hộ nên còn lạ gì . Trong đầu Tùng lúc này đang suy nghĩ 1 điều gì đó mà mặt nó cười trông nham hiểm lắm ….
9h sáng , tiếng chuông điện thoại reo lên liên tục , Quân quơ quơ tay vớ lấy chiếc điện thoại trong tình trạng ngái ngủ . Quân vốn có thói quen onl muộn , nên dậy sớm với nó là cả 1 cực hình .
– Ai đấy ? Quân thì thào rồi ngáp dài 1 cái .
– Thế vụ hôm qua đâm tôi bây giờ tính sao nhỉ ? Chân tôi đau k đi được rồi đây này ? Quân giật bắn mình , tỉnh hẳn cả ngủ . nó lắp bắp k thốt đc câu nào . Sự việc xảy đến quá bất ngờ :
– Tôi …. tôi !
– Tôi cái gì , bây giờ tôi hỏi anh tính thế nào đây ?
” Bỏ mợ rồi ” – Quân rên rỉ . ” Sao nó mò được cả ra số mình thế này ”
– Sao , lặn đâu mất rồi . Bất ngờ quá à ?
– Ơ …. thì ….. hôm qua đã xin lỗi rồi còn gì ! Quân chống chế
– Thế cứ tưởng xin lỗi là xong à . Anh làm chân tôi đau như này , mai tôi đi học kiểu gì ?
– Thì …. thì …. đã bảo xin lỗi rồi mà . Thế tóm lại là cô muốn gì – Quân có vẻ cáu .
– Muốn gì á , muốn anh bồi thường thiệt hại chứ sao .
– Nhưng ….. tôi ….. tôi k có tiền … Cô muốn làm thế nào thì làm ….. – Quân dở bài cùn
– Ơ hay nhỉ ! Đàn ông con zai gì mà dám làm mà k dám chịu . Đồ quái vật .
– Thì …. tôi đã bảo cô muốn làm gì thì làm cơ mà .
– Được rồi , anh nhớ mồm anh đấy nhớ . Đúng 2h chiều xuống cái ngõ hôm qua rồi tính tiếp – Nói xong , bên kia cụp máy cái rụp . Bỏ lại Quân với sự thẫn thờ , có vẻ như nó chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra với nó và chưa bao giờ nó rơi vào hoàn cảnh như này cả . Nó bật dậy , thôi k ngủ nữa , nó bấm số gọi hỏi Tùng .
– Mày có cho số anh cho ai k đấy ?
– Em cho làm gì ? Tùng cười khúc khích .
– Tiên sư ! Sao cái con hôm qua nó biết số tao mà gọi . Kiểu này thì bỏ mợ rồi – Quân vừa nói vừa xuýt xoa đau xót – Có chúa mới thấu – Tùng vừa nói vừa cười tủm tỉm .
– Ừ , thế thôi . Chiều tao xuống mày đi vs tao 1 lát .
– Ok con dê – Tùng cúp máy rồi cười khoái trá . Ngọn
– Hẹn 2h sao giờ mới tới .
– Thì …. mới 2h5 …chứ mấy !
– Muộn những 5 phút , anh có biết là 5 phút ấy người ta làm được bao nhiêu việc không ? Đàn ông con zai gì mà lề mà lề mề .
– Cô là mẹ tôi đấy à ? – Quân có vẻ hơi cáu .
– Thế anh có thích đền tiền thuốc men và sửa xe cho tôi k ? – Thúy vênh mặt hả hê .
– Ơ ….. không … Mà cô muốn gì ở tôi ?
– Giờ có 2 sự lựa chọn cho anh . 1 là anh đền tiền thuốc men với tiền sửa xe cho tôi , 2 là ngay bây giờ anh phải đưa tôi đi uống trà sữa . Anh chọn đi ! – Thúy mỉm cười đầy nham hiểm .
Rõ ràng , 2 sự lựa chọn mà Thúy đưa ra đều chả hợp lí gì cả , chung quy là hướng Quân phải chọn cách thứ 2 . Quân thực sự hơi bất ngờ với cách giải quyết mà Thúy đề nghị , nó bắt đầu lờ mờ cảm thấy có gì không ổn nhưng nếu không chọn cách thứ 2 thì nó phải nôn ra 1 khoản cũng kha khá để bồi thường thì cũng quá tội so với 1 thằng vẫn còn đang đi học và ăn bám ông bà bô ở nhà .
– Ừ …. thì trà sữa . Xong là tôi không nợ nần gì cô nữa đấy nhé ! – Quân nói mà không cần biết Thúy có đồng ý hay không .
Vừa thỏa thuận xong thì Tùng đi ra và có vẻ như nó nghe được hết toàn bộ câu chuyện rồi thì phải :
– A ! Tùng em ! Đi uống trà sữa không , chị khao ?
– Ô , mặt trời mọc đằng tây cơ à , thảo nào chị Thúy lại rủ thằng em đi trà sữa cơ đấy ! – Tùng cười
– Ơ chuyện , chị mới trúng quả . Đi không em ?
– Ăn chùa khôg đi thì phí , em ở nhà sao đc – Cả 2 cùng cười khoái trá .
Quân chỉ còn biết thở dài ngao ngán , bỗng nó chợt nhận ra được điều g