
n, nhưng lúc anh ấy gặp phải nguy hiểm, con lại không cứu được anh ấy, con thật sự cực kỳ vô dụng.”
“Đứa ngốc này, nói những lời nói nhảm này làm gì? Ai nói con vô dụng, con là người hữu dụng nhất, con khiến cho tất cả mọi người được sống rất hạnh phúc. Về sau không cho phép con lại nói những lời ngu ngốc như vậy, nếu là Khải Trạch nghe được, nhất định sẽ rất buồn.”
“Vâng.”
Dư Tử Cường suy nghĩ một chút, đưa ra đề nghị, “Không bằng như vậy, chị nói với bọn cướp, mười tỷ cần thời gian để chuẩn bị, lúc này trì hoãn một chút, có thể kéo bao lâu thì cố mà kéo, em sẽ âm thầm phái người đi điều tra Ôn Thiếu Hoa, nếu như tra được cái gì, lập tức nói cho chị biết.”
“Tử Cường, cám ơn cậu.” Tạ Thiên Ngưng chân thành nói cám ơn, bởi vì mình có người bạn như thế này thật là tốt.
Không ngờ bọn họ sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau, duyên phận thật là kỳ diệu.
“Bạn bè với nhau, cần gì phải cảm ơn? Việc điều tra Ôn Thiếu Hoa không phải hiểu rõ, nếu quả thật muốn điều tra hắn, chỉ sợ phải phí thời gian, em phải làm nhanh thôi.”
“Chị sẽ tìm Tiểu Nhiên giúp cậu, Tiểu Nhiên hiểu khá rõ Ôn Thiếu Hoa, thậm chí còn hiểu hơn so với chị, có lẽ còn có thể tìm ra hắn ở đâu nữa. Chỉ là Tiểu Nhiên phải đi làm, chỉ sợ không đúng lúc .”
“Xin nghỉ không được sao?”
“Mã quản lý sẽ không dẽ dàng cho nghỉ phép, chị đã từng làm ở đó rồi, chị rất rõ, rất nghiêm khắc.”
“Vậy thì lén trốn đi, tất cả tổn thất em sẽ chịu trách nhiệm cho cô ấy, nếu như không có việc làm, vừa đúng lúc em đang thiếu một thư ký. Được rồi, hai người không cần chờ ở ngân hàng nữa, đi về trước đi, chờ tin tức của em, em sẽ bảo ngân hàng kia không cần phải chuẩn bị tiền gấp, chị nhớ giữ liên lạc với bọn cướp.” Dư Tử Cường hài hước mà nói một câu, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, ngay ngắn phân công rõ ràng rồi rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Đinh Tiểu Nhiên, hẹn cô ấy ra.
Đới Phương Dung nhìn bóng lưng Dư Tử Cường đi xa, hồ nghi hỏi: “Thiên Ngưng, người này có thể tin tưởng không?”
Tạ Thiên Ngưng hơi cười cười, khẳng định nói: “Có thể tin tưởng. Mẹ, chúng ta đi về trước, ở chỗ này chờ cũng không phải là cách hay.”
“Cũng được, thật ra thì coi như chúnhg ta đã chuẩn bị xong mười tỷ, hai người phụ nữ chúng ta mà đi giao tiền cho bọn cướp, chỉ sợ là có đi không về, nguy hiểm rất lớ, còn không bằng nhiều tìm nhiều người giúp đỡ. Nếu như Phong Gia Vinh đồng ý giúp đỡ là tốt rồi, chỉ cần cái đầu tính toán của ông ta thì nhất định sẽ được việc, chỉ tiếc ——”
“Thôi, không nên miễn cưỡng cha.” Cô cho rằng không nên miễn cưỡng,Phong Gia Vinh mà ra tay, cô lại càng lo lắng, lo lắng Phong Gia Vinh sẽ lấy chuyện này viện cớ tách cô và con khỉ nhỏ ra.
Nếu như cuối cùng thật sự hết cách rồi, thì lại đi cầu cứu ông ấy.
Chương 266: Yếu Sức
Tạ Thiên Ngưng vừa về nhà, đang muốn gửi tin nhắn ấy tên cướp, nhằm kéo dài thời gian, ai biết thím Chu lại đi đến, trầm giọng nói: “Bà chủ, ông Đường đến đây, bảo là muốn gặp ngài.”
“Ông Đường, chẳng lẽ là Đường Phi sao?”
“Đúng vậy.”
“Giờ phút này, Đường Phi tới tìm tôi để làm gì?”
“Hắn ta đến còn có thể có chuyện gì, khẳng định là Phong Gia Vinh phái tới điều tra chuyện bắt cóc có phải thật không , nhằm đẩy tội danh lừa gạt ẹ. Thím Chu,cho Đường Phi vào, để hắn xem sự tình là thực hay giả. Ngược lại, mẹ cũng muốn xem Phong Gia Vinh lần này sẽ chọn tiền hay là con cái đây?” Từ khi Đới Phương Dung gọi điện thoại cho Phong Gia Vinh, vẫn luôn tức giận cho đến bây giờ, vốn cơn giận đã giảm bớt đi một chút, nhưng khi nghe Đường Phi đến càng khiến bà giận dữ hơn.
“Mẹ, mẹ vẫn còn tức giận à?” Tâm trạng không vui của Tạ Thiên Ngưng cũng đã chạy đi đâu rồi, không còn sức để tức giận, chỉ muốn Phong Khai Trạch có thể bình an trở về.
“Mẹ đương nhiên phải giận rồi, sao có thể không giận chứ? Khải Trạch là con trai ruột của hắn, nghe chuyện con trai mình bị bắt cóc, ông ta cư nhiên không lo lắng, mà lại lo có người lừa tiền của ông, mà tiền của ông ta dù xài đếnmấy đời cũng xài không hết.
Bà thật không hiểu ông ta cần nhiều tiền như vậy để làm gì, chẳng lẽ muốn mang tiền tiến vào trong quan tài, đến Địa phủ để dùng sao?”
“Mẹ, thôi đi, ba làm người thế nào chúng ta đều rất rõ, làm gì phải tức giận chứ?”
“Coi như quên đi, cần gì lãng phí thời gian đi giận loại người đó, trước mắt hãy tìm cách cứu Khải Trạch đi.” Đới Phương Dung nỗ lực giảm bớt lòng hờn dỗi, để bản thân bình tĩnh lại một chút, không muốn nghĩ đến Phong Gia Vinh yêu tiền như mạng.
Có lẽ những người này thật sự đã xem tiền quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lúc này, Đường Phi được thím Chu dẫn đi vào trong đại sảnh, thái độ cung kính, nói chuyện lễ phép, “Bà chủ, cô chủ ——”
“Đường Phi, là Phong Gia Vinh gọi cậu đến à?” Đới Phương Dung ngắt lời Đường Phi, tức giận hỏi, thật sự đã đem cơn giận Phong Gia Vinh đẩy lên trên người Đường Phi.
Ở trong mắt bà, Đường Phi cùng Phong Gia Vinh không hề khác nhau.
Đường Phi căn bản không thèm để ý đến điểm ấy, trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác, cho nên luôn luôn bảo trì thái độ cung kính, “Bà chủ, thật ra ôn