
nhận những chữ này. Anh đúng như bọn họ đã nói, anh là ma quỷ, không phải thiên sứ, nên đừng vọng tưởng anh sẽ mềm lòng.”
Phong Khải Trạch cực kỳ vô tình, khiến Ninh Nghiên tuyệt vọng cúi đầu, không quỳ Tạ Thiên Ngưng, từ từ đứng dậy, nhìn người trên giường, đau lòng rơi lệ.
Xem ra đã hết cách rồi.
Tạ Chính Phong biết có nói gì cũng vô dụng, nhưng vẫn không nhịn được phải nói chút gì đó, để cố cứu vãn tình thế: “Phong tiên sinh, chuyện cũng đã qua, con với Thiên Ngưng giờ đã có hạnh phúc, nên hãy tha thứ cho chúng ta đi.”
Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, giễu cợt nói: “Được rồi, chuyện đã là quá khứ, nhưng vết thương vẫn còn để lại sẹo ở đây, vĩnh viễn không thể xóa sạch, con sẽ không vì chuyện đã qua mà có thể xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh.”
“Đúng vậy, chuyện đã qua, vết thương vẫn còn lưu lại ở đây, làm sao có thể xem như chưa phát sinh?” Tạ Chính Phong tự giễu, đã không thể cầu xin, cứ dựa theo tự nhiên thôi.
Tất cả đều là quả báo, gây nghiệt thì có báo ứng, không thể trách bất luận kẻ nào.
Tạ Thiên Ngưng có chút bất đắc dĩ, biết rất khó khuyên giải Phong Khải Trạch, nhưng vẫn muốn nói, hi vọng anh có thể thay đổi chủ ý: “Khỉ con, chú chỉ muốn lấy tiền để cứu người, chúng ta hãy giúp họ đi?”
“Đối với rất nhiều người, tiền này “đúng” là có thể thay đổi vận mạng, nhưng anh không muốn giúp bọn họ thay đổi số mệnh.” Phong Khải Trạch vẫn rất lạnh lùng, nói không giúp chính là không giúp, thái độ vô cùng kiên quyết.
“Khỉ con, dù sao bọn họ cũng là người nhà của em, van cầu anh, giúp họ đi, có được hay không?”
“Ở trong mắt anh, bọn họ không phải người nhà của em, mà là kẻ làm hại em, em có thể mềm lòng, nhưng anh thì không, anh không làm, cũng không muốn làm. Thiên Ngưng, nếu như em yêu anh, đừng khuyên anh nữa, đừng để anh phải đứng giữa khó khăn này, anh sẽ bị tổn thương đó.”
Lời này làm Tạ Thiên Ngưng không thể nói gì nữa, yêu anh nên không thể nói thêm nữa. Chuyện khó khăn này, rất khó mà giúp cho chú.
Không khí trầm xuống, không ai dám mở miệng nói, không khí dường như đông cứng, rất lạnh.
Ngay tại lúc này, người trên giường đột nhiên đứng dậy hô to:”Tôi nghe thấy giọng của Phong Khải Trạch, anh ấy đang gọi tôi, anh ấy đang đợi tôi.”
“. . . . . .”
Chương 235: Giả ngây giả dại
Tạ Minh San tỉnh lại, ánh mắt chỉ đặt ở trên người Phong Khải Trạch, vẻ mặt rất kích động, từ trên giường nhảy xuống, lập tức chạy đến trước mặt anh, điên điên dại dại: “Phong Khải Trạch, anh đến đón em có đúng không, anh tới để cưới em, có phải không?”
Phong Khải Trạch cau mày tức giận, cả khuôn mặt đều là vẻ chán ghét, không quan tâm người ở trước mặt là một bệnh nhân, lạnh lùng mỉa mai cô: “Tôi thấy cô yêu tiền đến phát điên rồi? Muốn tôi cưới cô, vĩnh viễn không thể.”
“Không phải như thế, anh sẽ lấy em, em xinh đẹp như vậy, anh sao lại không thích chứ?”
“Còn có rất nhiều người đẹp hơn cô nhiều, chẳng lẽ vì cô xinh đẹp tôi liền yêu cô sao? Tạ Minh San, tôi mặc kệ cô điên thật hay điên giả, muốn tôi thông cảm cho cô ư, tuyệt đối không thể nào.”
“Không phải như vậy, em biết anh yêu em mà, có đúng không?”
Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, một tay kéo Tạ Chính Phong qua, chỉ vào ông ta hỏi: “Tạ Minh san, ông ấy là ai?”
Tạ Minh san trợn tròn hai mắt nhìn Tạ Chính Phong, sau đó lắc đầu một cái, ngu ngơ trả lời: “Không biết.”
“Minh San, ba là ba của con, làm sao con lại không nhớ ba chứ?” Tạ Chính Phong hoảng loạn, bởi vì con gái không nhận ra ông mà đau lòng.
“Ba, ba là cái gì vậy?”
“Minh San, vậy con có nhận ra ta không?” Ninh Nghiên đi lên trước, kéo tay Tạ Minh san, cầu khẩn nhìn cô, trong mắt đều là nước mắt.
“Không biết.” Tạ Minh San chẳng thèm nhìn Ninh Nghiên một cái, lập tức lắc đầu, sau đó đi tới bên Phong Khải Trạch, kéo cánh tay của anh, ngu ngơ làm nũng: “Phong Khải Trạch, chúng ta đi kết hôn đi có được không, giờ hai chúng ta đi đi.”
Phong Khải Trạch không thích bị người khác chạm vào, dùng sức hất cô ra, nghiêm túc cảnh cáo: “Không được đụng vào tôi.”
Tưởng rằng như vậy Tạ Minh san sẽ biết khó mà lui, không ngờ cô càng thêm điên cuồng, bị hất ra, sau đó lại vọt đến, hai tay ôm thật chặc Phong Khải Trạch, điên cuồng gào thét: “Anh sẽ cưới em, anh nhất định sẽ cưới em, anh không thể không cưới em được.”
“. . . . . .”
Tạ Thiên Ngưng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, liền đi lên phía trước, cố gắng kéo Tạ Minh San ra, nói: “Minh San, cô đừng làm như vậy.”
“Cô tránh ra, không được giành đàn ông của tôi.” Tạ Minh San dùng sức hất Tạ Thiên Ngưng ra, nói thế nào cũng không chịu buông Phong Khải Trạch ra, gắt gao ôm lấy anh.
Phong Khải Trạch hoàn toàn nổi giận, trong mắt đều là lửa giận, hai tay nắm chặc thành quyền, không nhịn được cảm giác đụng chạm ghê tởm này, dùng hết toàn lực đem người ôm chặc đẩy ra.
“Á –” Tạ Minh San được đụng vào thanh giường bệnh, hét toáng lên.
Ninh Nghiên cùng Tạ Chính Phong lo lắng con gái bị thương, lập tức chạy tới đở cô, lo lắng hỏi: “Minh San, có bị đau đâu không?”
“Minh San, con không sao chứ?”
Tạ Thiên Ngưng càng bị kẹp trong tình cảnh khó