
hể.
Nếu cô đi tìm người khác để giải quyết, chẳng phải đã làm hỏng hết mọi chuyện sao? Cô đã liên lạc với rất nhiều phóng viên, dặn họ sáng sớm ngày mai xông thẳng vào phòng 209 để vạch trần chuyện cô và Phong Khải Trạch ra ánh sáng.
“Cô không tìm đàn ông khác giải quyết, chẳng lẽ còn nghĩ tôi sẽ giúp cô giải quyết sao? Hồng Thi Na, tôi nói cho cô biết, đó là chuyện không thể nào, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đi, đây là cô tự làm tự chịu, không trách được người khác. Nói, Thiên Ngưng đang ở đâu?”
“Phong Khải Trạch, em nói cho anh biết, nếu như anh dám để cho người đàn ông khác đụng vào em, em sẽ khiến Tạ Thiên Ngưng phải trả giá cao hơn. Em bị một người đàn ông khi dễ, em sẽ để cho mười người đàn ông thay phiên nhau khi dễ cô ta, anh nghe rõ cho em.”
Phong Khải Trạch cười khinh, vuốt vuốt ngón tay của mình, độc ác nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không để cho cô có cơ hội đó. Nhưng cũng phải cám ơn lời cô đã nhắc nhở với tôi, bây giờ tôi sẽ tìm mười người đàn ông đến cho cô, sau đó quay phim lại, rồi đăng hết tất cả quá trình lên trên web?”
“Anh, anh dám?” Hồng Thi Na bị dọa sợ càng luống cuống hơn, lo lắng chuyện như vậy sẽ phát sinh, dù sao Phong Khải Trạch đúng là ma quỷ, anh luôn nói được thì làm được.
“Không nên nghi ngờ tôi có dám hay không, gan của tôi lớn đến đâu chắc cô cũng biết rồi chứ. Nói, Thiên Ngưng đang ở đâu, nếu không nói, tôi lập tức đi tìm người?”
“Em sẽ không nói cho anh biết, hừ, ưmh — nóng quá –”
Thật khó chịu, cô sắp chết cháy rồi, phải làm sao bây giờ?
Cô không thể nói Tạ Thiên Ngưng đang ở đâu, không thể.
“Vậy thì tiếp tục chịu đi, để tôi xem cô có thể đợi được bao lâu?”
Phong Khải Trạch không chút lo lắng vẫn cứ tiếp tục ngồi, mặc dù rất lo cho Tạ Thiên Ngưng nhưng Hồng Thi Na đang ở đây, anh có thể đảm bảo Thiên Ngưng đang rất an toàn, chẳng qua là không biết đang bị nhốt ở đâu thôi.
Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.
Lấy điện thoại di động ra xem, thấy một số lạ gửi tin nhắn đến, tin nhắn viết: Thiên Ngưng đang bị nhốt trong kho hàng ở bến tàu.
Thấy tin này, Phong Khải Trạch cười rạng rỡ, đứng lên, đưa điện thoại di động đến trước mặt Hồng Thi Na để cô ta nhìn, giễu cợt nói: “Tôi đã biết Thiên Ngưng ở đâu, cô cứ từ từ tận hưởng cảm giác bị dục hoả thiêu đốt đi, để xem coi có người đàn ông nào tốt bụng đến giúp cô giải quyết hay không. Nếu như tôi đoán không sai thì chắc cô đã liên lạc với rất nhiều phóng viên, nửa đêm bọn họ sẽ bất ngờ đến đây, cho nên không cần tôi chụp hình thì ngày mai cũng biết được tin của cô.”
“Phong Khải Trạch, anh, không cho phép anh đi, trở lại, trở lại cứu em –” Lúc này Hồng Thi Na đã không còn tỉnh táo nhưng cô lại thấy rất rõ nội dung tin nhắn kia, biết Phong Khải Trạch muốn đi cứu người, cô định thông báo cho người của mình ở bến tàu, bảo họ vứt Tạ Thiên Ngưng xuống biển làm mồi cho cá nhưng vì không thể nhúc nhích được, chỉ có thể dùng miệng mắng to: “Phong Khải Trạch, anh là tên khốn kiếp, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, anh mau trở lại cho tôi, trở lại. Nóng quá, thật khó chịu, cứu tôi?”
Thuốc đã phát huy hết công dụng khiến ý thức của Hồng Thi Na càng trở nên mông lung, không ngừng uốn éo người, tìm cách để giải bớt cơn nóng.
Phong Khải Trạch mặc kệ cô, đi thẳng ra khỏi phòng, nhanh chóng đi về phía trước để giải cứu người nên chưa đóng cửa lại.
Nhưng vừa chạy được vài bước thì thấy Ôn Thiếu Hoa mặc đồng phục phục vụ, bước từ trong phòng ra.
Hai người gặp mặt nhau, không khí chợt đông cứng.
Ôn Thiếu Hoa hơi thẹn thùng, cảm thấy thật mất mặt, vì vậy cúi đầu, không dám nhìn đối phương, cũng không biết nên nói gì, trong lòng rất nhiều cảm giác đan xen nhau.
Trước kia hắn oai phong cỡ nào, căn bản luôn xem thường những người thuộc tầng lớp bình thường nhưng bây giờ, hắn cũng đã trở thành người như họ, phải làm nhân viên phục vụ khách sạn, làm gì còn thể diện để đi gặp người khác?
“Ban đầu Ôn Đại Thiếu Gia uy phong lẫm liệt, hôm nay lại lưu lạc đến đây làm nhân viên phục vụ, xin hỏi bây giờ anh có cảm giác gì?” Phong Khải Trạch vừa nhìn thấy Ôn Thiếu Hoa liền nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng vì hắn ta mà bỏ phí mười năm vô ích, trong lòng rất bất bình, muốn xả giận.
“Nếu như anh đến để cười nhạo tôi, vậy thật xin lỗi, tôi còn nhiều việc phải làm, không có thời gian để nghe anh nói nhảm.” Ôn Thiếu Hoa cố gắng chịu đựng cảm giác bị người khác coi thường này, cho dù rất tức giận cũng phải nhịn.
Hắn hiện không còn là Đại thiếu gia mà là người làm công cho người khác, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc sẽ bị cấp trên sa thải, vậy là tiêu mất bát cơm của hắn rồi.
“Tôi mới không có thời gian rảnh rỗi để cười nhạo anh, chẳng qua chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua mà thôi. Tôi có việc gấp phải làm, không có thời gian để lãng phí với anh.” Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
Bây giờ chuyện anh muốn làm nhất chính là đi cứu Thiên Ngưng, còn những chuyện khác đều không quan trọng.
Ôn Thiếu Hoa đứng im tại chỗ, nhìn theo hướng Phong Khải Trạch rời