Old school Easter eggs.
Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325243

Bình chọn: 7.00/10/524 lượt.

tốt của anh, dù là Ôn Thiếu Hoa hay là Ôn Minh cũng không được.

P/s: hôm nay chủ nhật nên au up nhiều hơn thường ngày, bạn nào thức khuya thì chờ au up tiếp nhá. (Mà cũng đừng thức khuya quá đó, au sẽ cô gắng, cố gắng up sớm ^^)

CHƯƠNG 111: CƯỚP NHÀ KHÓ PHÒNG

Lâm Thục Phân và Ôn Minh có một thói quen, đó chính là mỗi buổi tối đều đi ra ngoài vườn hoa tản tản bộ, hóng mát một chút. Trừ phi là trời mưa bọn họ mới không đi.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, cho dù Ôn thị gặp nguy cơ, hai người vẫn trước sau như một đi ra ngoài, coi như là nhẹ nhàng thư thả một phen.

Lúc này Ôn gia cũng chỉ còn lại một chủ nhân là Tạ Minh San và mấy người làm.

Bọn người hầu cũng giống như bình thường nghiêm túc làm chuyện của mình.

Một cô gái tuổi tương đối nhỏ, đại khái khoảng mười tám tuổi, là người đặc biệt chịu khó. Bởi vì điều kiện gia đình khó khăn nên cô bé đã sớm thôi học đến Ôn gia làm người hầu.

Lúc cô đang cầm dụng cụ, tính toán đi đến phòng của Lâm Thục Phân làm vệ sinh nhưng vừa mới muốn lên cầu thang liền bị Tạ Minh San ngồi ở trong đại sảnh gọi lại: “Tiểu Như, lại đi làm việc sao?”

Tạ Minh San dùng giọng nói rất dịu dàng nói chuyện, hơn nữa còn rất thân thiện, nhìn ngoài mặt không có chút ác ý.

Tiểu Như mỉm cười quay đầu lại, tâm tư đơn thuần, không suy nghĩ nhiều mà ngây thơ trả lời: “Đúng vậy, thiếu phu nhân, đã đến thời gian làm vệ sinh.”

“À, cô đi đi.”

“Dạ.” Tiểu Như gật đầu một cái, sau đó từ từ đi lên cầu thang, lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng của Ôn Minh và Lâm Thục Phân ra, đi vào bên trong làm vệ sinh.

Tạ Minh San ngồi một hồi, sau đó cũng lên cầu thang, giả vờ trở về phòng của mình. Nhưng không bao lâu, cô lại đi ra, cố ý đi tới trước cửa phòng Lâm Thục Phân nói với Tiểu Như: “Tiểu Như, hoa trong phòng tôi mấy ngày nay không tưới nước rồi, cô bây giờ đi lấy nước lên tưới đi.”

“Dạ.” Tiểu Như không chút do dự đồng ý, bỏ đồ đang cầm trong tay xuống, đi ra bên ngoài múc nước.

Tạ Minh San nhìn Tiểu Như đi xa, rất nhanh sau đó cô vào phòng của Lâm Thục Phân, đi thẳng tới trước bàn trang điểm, tìm kiếm một chút, ở trong ngăn kéo tìm được một cái hộp tinh xảo bèn trực tiếp mở ra xem.

Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương có giá trị xa xỉ .

Tạ Minh San thấy dây chuyền kim cương này, trong mắt chợt lóe sáng nhưng bởi vì thời gian eo hẹp gấp rút nên không thể thưởng thức thật tốt. Cô lấy dây chuyền kim cương trong hộp ra sau đó bỏ cái hộp vô ích này vào trong ngăn kéo rồi đóng lại.

Cô chuẩn bị rời khỏi nhưng chợt nghĩ đến một điều, vì vậy cô lại mở ngăn kéo ra, dùng làn váy bao lấy tay, lấy cái hộp bên trong ra, dùng sức lau sạch sẽ dấu vân tay ở phía trên.

Sau khi lau xong, cô thận trọng để cái hộp vào trong ngăn kéo, không để cho ngón tay mình đụng phải. Ngay cả đóng ngăn kéo cô cũng dùng váy bao lấy tay của mình mà đẩy vào, hơn nữa cũng lau lau ngăn kéo lại một lần nữa.

Cô nhìn vào bàn trang điểm, thấy không có gì thay đổi, sau đó mới hít một hơi thật sâu đi ra ngoài, trở lại phòng của mình, đem dây chuyền giấu ở dưới giường.

Mới vừa giấu kỹ không bao lâu, Tiểu Như cầm nước đi vào: “Thiếu phu nhân, tôi tới tưới hoa.”

“Được, cô vào đi.” Tạ Minh San giả vờ bộ dạng trấn tĩnh, ngồi ở đó xem ti vi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tiểu Như một cái, phát hiện cô bé rất nghiêm túc tưới hoa, trong lòng cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Như đi tới vườn hoa bên cạnh, nhìn mấy chậu hoa này một chút, phát hiện bùn đất còn có chút ướt, căn bản không phải bộ dạng mấy ngày không tưới nước.

Nhưng mà nếu thiếu phu nhân nói muốn tưới nước, cô làm theo là được rồi, không có hoài nghi gì.

“Thiếu phu nhân, hoa đã được tưới nước.”

“Tốt, cô đi ra ngoài đi.”

“Vâng.” Tiểu Như cung kính trả lời, đi ra ngoài, trở lại phòng của Lâm Thục Phân tiếp tục làm vệ sinh.

Tạ Minh San lập tức khóa trái cửa lại, sau đó từ dưới giường lấy dây chuyền kim cương ra, để ở trước mắt, tỉ mỉ nhìn qua một lần, so sánh với nhẫn kim cương trên tay, cảm giác của mình vô cùng tầm thường.

Còn dám nói Ôn thị muốn phá sản không có tiền, vậy tại sao còn có một sợi dây chuyền kim cương to như thế, rõ ràng chính là không muốn cho cô tiêu tiền mà thôi!

Bọn họ không cho cô tiêu, cô liền càng muốn tiêu, nhất là lần này, cô nhất định phải làm cho đủ khí thế, như vậy về sau mới có thể ngẩng cao đầu với bạn bè.

Tạ Minh San không hề có bất kỳ do dự nào nữa, để dây chuyền kim cương vào trong túi xách của mình, sau đó đeo túi đi ra cửa phòng.

Bởi vì có chút có tật giật mình, cho nên trong lòng cô có hơi khẩn trương nhưng cũng may cô có thể cố gắng chịu đựng.

Lúc này, một người làm trong phòng bếp vừa mới đi ra, thấy Tạ Minh San, không hoài nghi cô, chào hỏi như bình thường: “Thiếu phu nhân, cũng sắp có thể ăn cơm tối rồi, cô còn muốn đi đâu đây?”

Tạ Minh San thấy có người, sợ hết hồn, trái tim đập thình thịch, tốc độ thật nhanh, tay không tự giác nắm chặt túi xách, sợ lộ chuyện mình làm.

Dù vậy, cô vẫn có thể trấn tĩnh nói: “Tôi cùng bạn tôi đi hủy bỏ đơn đặt quần áo, thuận tiện mời cô ấy ăn một bữa cơm để xin lỗi đàng hoàng, tối nay tôi khôn