
ong Thị đế quốc sao, mày với tao, kẻ tám lạng người nửa cân thôi, hừ.”
“Tao và mày có phải tám lạng nữa cân hay không, về sau mày sẽ biết.”
“Hừ, chỉ biết nói mà thôi.” Hồng Thừa Chí rất xem thường, từ đầu cũng không tin lời nói của Phong Khải Trạch.
Phong Khải Trạch không nhảm với hắn nữa, đột nhiên đánh qua một quyền, vừa vặn đánh vào mắt hắn.
“A_________”
Hồng Thừa Chí kêu đau một tiếng, lấy tay ôm mắt của mình một hồi, sau đó thả tay ra, muốn mắng người,m nhưng còn chưa kịp mắng thì lại bị đánh trúng một quyền, rồi còn thêm một đá làm té ngã.
Phong Khải Trạch nhìn thấy hắn bỏ tay ra, bèn đánh thêm một quyền, tiện thể cho hắn thêm một đá, sau đó lạnh lùng nói: “Cái này chỉ là lợi tức, về sau tao sẽ lấy cả vốn lẫn lời với mày.”
Nói xong, ôm Tạ Thiên Ngưng rời đi.
Hồng Thừa Chí bị đạp một cước, cả người lùi ra sau vài bước, nếu không phải có người phía sau đỡ lấy hắn, e rằng hắn đã ngã xuống đất, té te tua.
Một cước này, thật sự đá rất mạnh, đá đến bụng của hắn phải co rút lại, hơn nữa trên mặt có hai quyền kia, thật sự hắn bị hứng chịu thích đáng.
“Thiếu gia, chúng ta làm sao giờ?”
Người đi theo Hồng Thừa Chí, biết đối phương chính là người của Phong Thị đế quốc, nói cũng không dám nói, đợi khi người rời đi, mới dám đánh liều nói.
“Chuyện hôm nay, không được nói ra ngoài, ai cũng không được nói ra, có biết không?” Hồng Thừa Chí đỡ đau rồi liền cảnh cáo bọn họ.
Làm sao dám để chuyện mất thể diện này truyền ra ngoài, các tạp chí lớn nhất định sẽ đăng báo trắng trợn, đến lúc đó mặt mũi hắn còn biết để ở đâu?
Món nợ này, hắn nhất định sẽ tính thật rõ ràng.
CHƯƠNG 116: BUỒN LO VÔ CỚ
Tạ Thiên Ngưng dưới sự bảo vệ của Phong Khải Trạch, trở lại khách sạn, tắm rửa thay quần áo xong, ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người, nghĩ lại tất cả những chuyện phát sinh ngày hôm nay, cảm thấy thật giống như một giấc mộng.
Xém một chút nữa cô đã bị kẻ khác cưỡng hiếp rồi, thật sự nguy hiểm quá. Cái tên Hồng Thừa Chí này thật sự là một tên cặn bã, sao hắn có một cái tên dễ nghe như vậy nhưng phẩm chất lại thối nát vô cùng, ở ngoài là bộ dạng con người nhưng thực chất không bằng heo chó.
Loại đàn ông này nên xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh.
Tạ Thiên Ngưng mắng Hồng Thừa Chí ở trong lòng một trăm lần, mắng một hồi chợt nghĩ đến chuyện khác.
Nếu như không phải Hồng Thừa Chí làm như thế chỉ sợ đến giờ cô còn không biết thân phận thật sự của Phong Khải Trạch đâu!
Tuy rằng thân phận anh không bình thường nhưng chỉ cần đối tốt với cô là được.
Tạ Thiên Ngưng nhớ lại trong khoảng thời gian từ trước đến nay Phong Khải Trạch đối xử vô cùng tốt với cô, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười vui vẻ. Nhưng đột nhiên nụ cười chợt tắt, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.
“Không đúng.”
“Cái gì không đúng?” Phong Khải Trạch vừa đi vào, chợt nghe cô lẩm bẩm một mình nói cái gì không đúng, trong giọng nói còn có chút tức giận, cho là cô đang tức Hồng Thừa Chí bèn hỏi rõ, nghĩ muốn an ủi cô.
Cô đứng lên, nổi giận đùng đùng đến trước mặt anh, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt anh, nghiêm khắc chất vấn: “Phong Khải Trạch, anh nói đi, có phải anh làm em bị công ty sa thải phải không? Có phải anh làm em không tìm được việc không?”
Trước kia cô vẫn còn buồn bực tại sao đột nhiên bị sa thải, bị sa thải chưa tính, ngay cả công việc cũng không tìm được nhưng lại vô cùng khoa trương, vừa nhìn thấy lý lịch của cô là liền loại cô ra.
Nếu như không phải có người ở đằng sau giở trò quỷ thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Phong Khải Trạch có chút chột dạ, ngượng ngùng cười đáp: “Đúng vậy.”
“Phong Khải Trạch, anh luôn miệng nói yêu em, nhưng như thế là yêu à? Làm em mất việc, lại còn không để em tìm việc khác được, anh có phần quá vô lại rồi đó.” Tạ Thiên Ngưng nổi trận lôi đình, rống to mắng.
Nhưng mà ngoài mặt vậy thôi, cho dù cô lớn tiếng mắng chửi nhiều lắm thì trong bụng cũng chỉ tức một chút.
“Ai bảo em lúc đó không nghe lời, kêu em đúng giờ ăn cơm em lại chạy đi làm. Hơn nữa nếu như không để công ty sa thải em, chẳng lẽ em muốn anh đến phòng làm việc quấn em sao?” Anh hợp tình hợp lý trả lời, chột dạ vừa nãy đã bay đâu mất, lúc này còn có chút mừng thầm.
“Anh, anh sao lại vô lại đến thế?”
“Đối với em phải vô lại một chút, được không?”
“Được lắm, xem như anh lợi hại, nhưng dù sao anh cũng không thể làm cho em liên tục không tìm được việc chứ?” Cô cãi không lại anh, dứt khoát không cãi nữa.
“Công việc của em bây giờ là chuyên tâm làm bạn gái anh, cùng anh bồi dưỡng tình cảm.” Anh một tay ôm cô vào lòng, giả bộ tà ác, cười tà nhìn cô.
“Cái này mà cũng tính là công việc sao?” Cô không cự tuyệt ôm ấp của anh, tức giận trừng mắt anh, trong lòng có phần hưng phấn, nhưng lại có cảm giác sợ hãi lo được lo mất.
Cho tới nay, cô vẫn cảm thấy anh là nhân vật thần bí, cho dù biết anh là cậu chủ của Phong thị đế quốc nhưng cô vẫn cứ cảm thấy anh cực kì thần bí.
Loại thần bí này làm cô lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, sợ có một ngày tất cả chẳng qua chỉ là giấc mộng Nam Kha (*), cho đến khi tỉnh mộng thì cô đã