
ơng mặt của ông cũng đang buồn bã đau đớn, giống như là đau lòng thay cho con gái của mình.
Giờ khắc này, cô chợt có một loại xúc động muốn giúp chú mình.
Nhưng nỗi xúc động này, cô cuối cùng vẫn không khống chế được, vọt ra, cười lạnh mà hỏi: “Mọi người đang tổ chức đại hội cãi nhau sao?”
“Cô câm miệng cho tôi, tất cả lại tại cô, nếu như cô không xuất hiện, chuyện đã không đến nước này, chỉ cần cô vừa xuất hiện, mọi chuyện đều rối loạn cả lên. Tạ Thiên Ngưng, cô đã bỏ đi rồi, sao còn phải trở lại, cô không thể bỏ đi luôn được sao?” Ninh Nghiên tức giận, trong lòng căm ghét Tạ Thiên Ngưng, tức giận mắng cô.
Lâm Thục Phân lại không nhẫn nại được, thay Tạ Thiên Ngưng mắng lại: “Là con gái của bà không nên xuất hiện mới đúng, nếu như không phải là con gái bà xen vào, giờ mọi chuyện đã tốt rồi. Nếu con gái của bà không xuất hiện, người kết hôn với Thiếu Hoa đã là Thiên Ngưng rồi, con gái của bà vừa xuất hiện, liền đem toàn bộ chuyện phá hỏng.”
“Lâm Thục Phân, đừng tưởng rằng Ôn gia các người có mấy đồng tiền dơ bẩn thì ngon?”
“Ninh Nghiên, bà cũng đừng cho là con gái của bà dáng dấp có mấy phần thùy mị thì ngon.”
“Bà –”
“Muốn cãi nhau với tôi sao –”
Hai người phụ nữ lại cãi nhau.
Lần này đến phiên Ôn Minh không chịu nổi, rống to ra lệnh: “Hai người cãi nhau đủ chưa?”
Quát xong, không ai cãi nữa, chỉ căm tức nhìn đối phương.
Tạ Minh San không chịu nổi đả kích nặng nề, khóc lên, cả người gần như suy sụp.
Tạ Chính Phong nhìn thấy con gái mình đau lòng khổ sở như vậy, đành thở dài khuyên cô: “Ban đầu ba đã nói với con, gả cho Ôn Thiếu Hoa chưa chắc đã hạnh phúc, ba thậm chí còn đã nhắc con, đối với cái loại đàn ông có mới nới cũ này, ba chẳng hi vọng nó làm con rể ba chút nào. Nhưng con vẫn không chịu nghe lời, nhất định gả cho hắn, cái quả đắng này là con tự mình gieo xuống, con phải tự mình gánh chịu. Nếu như thật sự không thể gánh vác được, vậy thì buông tay đi, con còn trẻ, nhất định còn có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”
“Tạ Chính Phong, ông đang nói chuyện hoang đường gì vậy, ông lại muốn Minh San ly hôn với Thiếu Hoa sao? Ông điên rồi à?” Ninh Nghiên bởi vì lời này mà giận đến là nổi trận lôi đình, tức giận mắng to.
“Bà cảm thấy hôn nhân của hai đứa nó như vậy còn có thể hạnh phúc sao? Bà không thấy người nhà họ Ôn mới vừa rồi khi dễ con gái của chúng ta như thế nào hả, chẳng lẽ bà còn muốn con gái ở Ôn gia chịu uất khí? Bà cho rằng gả cho người có tiền là chuyện tốt ư, chuyện tốt của bà đó, bị người ta bắt nạt, bị người ta coi thường, bà có biết hay không?” Tạ Chính Phong cũng vô cùng tức giận, mới vừa rồi Lâm Thục Phân còn chẳng thèm bận tâm cảm giác của con gái ông mà nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Loại người có thể nói ra những lời này trước mặt nhiều người như vậy, sống dưới mái hiên nhà bà ta, nhất định là vô cùng khổ sở.
“Tôi –” Ninh Nghiên không phản bác được, nhìn con gái đau lòng muốn chết, cũng rất đau lòng, liền đi tới, ôm cô, an ủi: “Đứa bé ngoan, đừng đau lòng, mẹ sẽ giúp con.”
“Mẹ –” Tạ Minh San rốt cuộc không chịu nổi, khóc lớn, ôm thật chặt mẹ mình mà khóc.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong sẽ đỡ hơn.”
Lâm Thục Phân cũng chẳng thèm để trong lòng tí nào, quay đầu đi, không nhìn hai mẹ con kia nữa.
Ôn Minh nặng nề thở dài, cảm thấy rất mệt mỏi, căn bản không khống chế được tràng diện này.
Ôn Thiếu Hoa cũng không khá hơn chút nào, vừa rồi nghe nội dung hai bà mẹ cãi vã hắn cũng hiểu ra, tất cả, đều là do hắn gieo gió gặt bão!
Thật là lộn xộn.
Phong Khải Trạch từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói một câu, vẫn đứng ở bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, bày tỏ không thèm nói với loại kịch nhàm chán này.
Nơi này trừ bỏ người phụ nữ của anh không sai, những người còn lại đều có lỗi, đã làm sai mà còn có thể ăn nói hùng hồn như vậy, quả thực là buồn cười.
Chỉ là chuyện này không liên quan đến anh, bọn họ cãi nhau thế nào là chuyện của bọn họ, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện của anh là được rồi.
P/s: au giữ lời hứa rồi đó, mai thế nào cũng dậy trễ. Tự nhiên rủ rê mấy bạn thức khuya, tội lỗi, tội lỗi quá.
Bắt đầu từ ngày mai chắc không up khuya thế này nữa đâu.
good night ^^
CHƯƠNG 123: CHẲNG QUAN HỆ TỚI TÔI
P/s: sr m.n au edit thiếu sót, m.n đọc lại nhé *cảm ơn bạn đã nhắc nhở au*
Tạ Thiên Ngưng nhìn tình cảnh lộn xộn trước mắt, cũng không biết nên nói gì mới được, tuy rằng trước kia đúng là đã chịu nhiều oan ức nhưng mà nhìn bọn họ ầm ĩ như vậy, nhất quyết vạch mặt nhau như vậy, làm trong lòng cô cũng chịu không nổi.
Hiện tại hai nhà đã là thông gia, làm ầm ĩ như vậy thì cuộc sống sau này của Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San sẽ thế nào?
Chuyện này cũng không liên quan đến cô, cô làm gì phải nghĩ nhiều chứ?
Ninh Nghiên ôm Tạ Minh San khóc nỉ non, nhìn thấy con gái chịu ủy khuất như vậy, trong lòng thật sự rất khó chịu, càng bộc phát hơn nữa, liền đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Tạ Thiên Ngưng, giận dữ nhìn cô, mắng to: “Tạ Thiên Ngưng, đều do cô, nếu không phải cô xuất hiện, sẽ không phát sinh ra chuyện hôm nay. Giờ đây hai nhà chúng tôi ầm ĩ như vậy, cô nhất đị