
, tựa hồ hận thấu bà.
Tiếp xúc với ánh mắt đó, trong lòng bà run sợ, bà vì nhất thời nổi cơn miệng lưỡi đã làm mọi chuyện càng thêm be bét.
“Ôn Minh, tôi, tôi mới vừa rồi –”
“Bà mới vừa rồi vô cùng nổi bật, đem hy vọng cuối cùng của Ôn thị tan đi rồi. Trước không nói Ôn thị, mười năm nay Thiên Ngưng hiếu kính với chúng ta, đó là giả sao? Cứ coi như bà không thích con bé, vậy lúc bà nói những lời như thế, bà có nghĩ đến cảm thụ của con bé không?” Ôn Minh hổn hển mắng, lớn tiếng đến mức làm những người dân ở gần đó cũng nghe thấy.
“Tôi chỉ vì tức cử chỉ của nó, cho nên –” Lâm Thục Phân khúm núm phân trần, nhưng lại không tìm được lý do chính đáng.
“Chỉ vì bà tức cử chỉ của con bé, vậy hành động của con trai bà thì sao? Mười năm qua Thiên Ngưng đối xử với Thiếu Hoa thế nào tôi và bà đều nhìn thấy, vậy mà mới vừa rồi bà lại còn nói con bé sớm đã có tâm quyến rũ người đàn ông khác, Lâm Thục Phân, bà có biết tính nghiêm trọng của lời này không? Bà đã làm tổn thương sâu sắc một người vẫn luôn kính yêu bà. Nếu nói phản bội cùng quyến rũ, con trai bà đã sớm cùng Tạ Minh San làm không phải bà không biết, tại sao bà không nói nó?”
“Đủ rồi, tôi thừa nhận mới vừa rồi mình nói chuyện có chút quá đáng, nhưng cái này cũng không có nghĩa là Thiếu Hoa có lỗi. Ông cũng thấy thái độ mới vừa rồi của Tạ Thiên Ngưng, đây là thái độ nên có đối với trưởng bối à?” Lâm Thục Phân vừa nghe đến Ôn Minh nói Ôn Thiếu Hoa có lỗi, trong lòng bực bội, hùng hổ phản bác.
“Có bản lãnh bà ra đường mà mắng người, xem có bao nhiêu người trẻ tuổi chịu dùng thái độ tốt nói chuyện với cái loại trưởng bối như bà.”
“Ôn Minh, tôi biết hôm nay ầm ĩ thành ra như vậy thật không tốt, nhưng ông cũng không thể luôn vì Tạ Thiên Ngưng mà nói chuyện có được hay không, suy nghĩ một chút cảm thụ của Thiếu Hoa đi?”
“Đó là nó gieo gió gặt bão, không trách được ai.”
“Ông –”
Vợ chồng Ôn gia càng cãi nhau càng kịch liệt, Ôn Thiếu Hoa càng tâm phiền ý loạn, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi, ba mẹ đừng cãi nhau nữa.”
Vợ chồng Ôn gia im bặt.
Lâm Thục Phân đi tới, an ủi hắn: “Thiếu Hoa, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, không phải chỉ là một Tạ Thiên Ngưng mà thôi ư, không có gì lớn, cuộc sống sau này của chúng ta không còn cô ta nữa.”
“Mẹ –”
“Được rồi, đừng có mà lèo bèo nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Ôn Thiếu Hoa không nói thêm nữa, gật đầu một cái, sau đó đi về bãi đậu xe.
Hiện tại nói cái gì đều vô dụng, phân rõ ràng ai đúng ai sai cũng không giải quyết được bất cứ chuyện gì.
Ôn Minh bất đắc dĩ thở dài một cái, cũng đi theo, nhưng còn chưa đi vài bước, điện thoại trong túi vang lên, bèn lấy ra nghe.
“Alo –”
Sau khi nghe những gì người bên kia nói, ông kinh ngạc hô to một tiếng: “Cái gì?”
Ôn Thiếu Hoa cùng Lâm Thục Phân đi đằng trước, nghe thấy tiếng hô của ông thì cùng dừng bước, quay đầu lại nhìn Ôn Minh đang nghe điện thoại.
Ôn Minh cầm chặt điện thoại di động, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, hốt hoảng hỏi: “Tôi có thể gặp chủ tịch ngân hàng không, làm phiền anh?”
“Tôi thật sự muốn gặp ông ấy một lần, làm phiền anh sắp xếp thời gian một chút, lúc nào cũng được, được không?”
“Alo alo alo –”
Rõ ràng, đối phương đã cúp điện thoại.
Ôn Thiếu Hoa biết chuyện không ổn, liền quay trở lại, nghiêm túc hỏi: “Ba, đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Minh mặt xám như tro tàn, tay cầm điện thoại di động rũ xuống, chán nản nói: “Ngân hàng Thiên Tường quyết định sẽ công bố mức lỗ vốn của Ôn thị mấy năm gần đây.”
“Tại sao bọn họ lại có thể làm như vậy, nếu như công bố sổ sách, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, các đại cổ đông sẽ rối rít rút tiền, đến lúc đó Ôn thị thật sự phải phá sản.” Ôn Thiếu Hoa đem chuyện nghiêm trọng nói ra, càng nghĩ càng sốt ruột.
Hắn còn chưa có thừa kế Ôn thị, Ôn thị đã muốn phá sản, kêu hắn làm sao chịu được?
Ôn thị mà phá sản thì hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.
Lâm Thục Phân biết tình hình nghiêm trọng, không nghĩ ra cách gì để giải quyết, không thể làm gì khác hơn là oán trách: “Chủ tịch ngân hàng cũng thật là, không giúp đỡ chúng ta thì thôi, làm gì còn muốn công bố những số liệu này, rõ ràng là muốn gây khó khăn cho chúng ta?”
“Ba, rốt cuộc chúng ta đắc tội gì với ngân hàng Thiên Tường khiến bọn họ làm vậy đối với chúng ta?” Ôn Thiếu Hoa nghĩ mãi không ra, trong lòng rối loạn, gấp gáp vô cùng.
“Con hỏi ba, ba đi hỏi ai đây?” Ôn Minh còn phiền hơn, trong lòng biết chuyện có chỗ kì lạ.
Nếu như quả thật nguyên nhân là vì Tạ Thiên Ngưng, vậy thì là ai có bản lãnh này có thể để cho ngân hàng Thiên Tường làm ra quyết định như vậy?
Chẳng lẽ là cậu ta?
Ôn Minh suy nghĩ một chút, suy đoán: “Thiếu Hoa, con có biết chàng trai vừa rồi đi cùng Thiên Ngưng là ai không, đang làm cái gì?”
“Vừa rồi con định hỏi, nhưng cãi qua cãi lại con quên mất.” Ôn Thiếu Hoa bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lâm Thục Phân, thở dài.
Ôn Minh cũng nhìn bà một cái, hơn nữa còn là ánh mắt oán giận.
Lâm Thục Phân tiếp xúc được ánh mắt như thế, trong lòng rất không vui, mặc dù biết mình có lỗi, nhưng không muốn thừa nhận: “Điều này có thể trách tôi sao? Hơn nữa, bạn trai Thiên Ngưng là ai,