Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326222

Bình chọn: 10.00/10/622 lượt.

ông có làm gì cả.

Nếu như không có khỉ con giúp một tay, căn bản cô cũng không thể giúp chú thực hiện mơ ước.

“Cả hai con chú đều muốn cám ơn, cám ơn rất nhiều!”

“Đừng cứ cám ơn mãi, nghe có chút xa cách, nếu theo lời Thiên Ngưng nói thì chúng ta đều là người một nhà, vậy đó vốn là việc con nên làm.” Phong Khải Trạch không có suy nghĩ mấy về chuyện này, mọi chuyện đều vì Tạ Thiên Ngưng, chỉ cần cô vui, thì anh liền làm.

“Được rồi, vậy chú cũng không khách khí nữa. Nơi này mọi thứ thật rất tốt, cái gì cũng có, có một căn nhà lầu nhỏ, so với chỗ chú ở trước kia thì tốt hơn rất nhiều. Thiên Ngưng, chú không thể về cùng con được rồi, chú muốn ở chỗ này, chú muốn trồng hoa, ngay bây giờ cũng có thể làm liền.” Tạ Chính Phong hào hứng nói, nhìn căn nhà lầu đối diện, trong lòng vui sướng khôn cùng, không thể chờ đợi đã bắt đầu muốn trồng hoa.

Ngay trong lúc ông đang hào hứng thì một lời nói phát ra khiến ông kinh ngạc cùng sững sờ.

“Chú Tạ nếu muốn ở chỗ này, làm gì tùy thích nhưng phải đi kèm một điều kiện.” Phong Khải Trạch nghiêm túc nói, không chỉ thế trong lời nói còn mang theo sự cảnh cáo, khiến người ta cảm thấy, điều kiện sắp nói không hề hay chút nào.

“Điều kiện gì?” Tạ Chính Phong lo lắng hỏi, ông sợ điều kiện kia sẽ làm giấc mơ nhanh chóng tan biến.

“Khỉ con, không phải anh mới nói tất cả những thứ này đều vì em muốn giúp đỡ chú Tạ sao, sao lại có điều kiện nữa?” Tạ Thiên Ngưng trừng mắt nhìn Phong Khải Trạch, khó chịu hỏi, thấy hắn yêu cầu một điều kiện bắt buộc khiến cô có chút tức giận.

Cái gì cũng làm xong mới nói điều kiện, rõ thừa.

“Điều kiện của cháu rất đơn giản, đó chính là cháu không cho phép Tạ Minh San, Ninh Nghiên và người nhà họ Ôn vào ở nơi này, kể cả vườn hoa cùng với từng đồ vật nhỏ trong đây cũng không cho phép bọn họ tùy ý động vào. Chú Tạ có thể chấp nhận được điều kiện này không? Nếu như chú không chấp nhận được, vậy đừng trách cháu vô tình.” Phong Khải Trạch vẫn nghiêm túc nói, không hề chút cau có của Tạ Thiên Ngưng mà biến đổi.

Anh cũng không muốn lãng phí tiền bạc cho người khác. Nếu không phải trước kia Tạ Chính Phong hay đối xử tốt với Thiên Ngưng, thì còn lâu anh mới bỏ đống tiền này để giúp ông ta đạt được mơ ước.

“Khỉ con, sao anh lại ra điều kiện này?” Cô thực sự không biết nói gì hơn.

“Đây là điều kiện rất quan trọng. Chú có thể chấp nhận điều kiện này không?”

Tạ Chính Phong suy nghĩ thật lâu, mới nở ra nụ cười nhạt, nhẹ nhàng trả lời: “Chú đã ly hôn với Ninh Nghiên mà Minh San cũng đã lập gia đình, bọn họ cũng không cần tới đây ở cùng chú. Được, chú đồng ý điều kiện của cháu, không cho phép bọn họ vào ở nơi này, không để cho bọn họ đụng chạm bất kì một đồ vật nào tại đây.”

“Chú Tạ, đây cũng không chỉ là một lời hứa đơn giản, mà là một thỏa thuận quan trọng, nếu như chú hủy bỏ thỏa thuận này, vậy cháu sẽ lấy lại toàn bộ, mong là chú sẽ luôn ghi nhớ thỏa thuận giữa hai chúng ta. Con người của cháu vốn thế, chỉ cần đụng phải cấm kỵ của cháu, cháu sẽ không đối xử khách khí với người đó.” Phong Khải Trạch nhắc nhở lần nữa, cực kỳ nghiêm túc với điều này.

“Khỉ con, anh không cần phải làm khó chú như thế.” Tạ Thiên Ngưng cảm thấy khó chịu, mở miệng trách cứ anh.

“Đây không phải là làm khó, đây là nguyên tắc của anh, anh sẽ không bao giờ đem tiền bạc của mình lãng phí cho người khác trừ em ra, em hiểu chưa?”

“Nhưng___”

Tạ Chính Phong hiểu suy nghĩ của Phong Khải Trạch, vì vậy chen ngang lời nói Tạ Thiên Ngưng: “Thiên Ngưng, không sao đâu , yêu cầu Phong tiên sinh này rất hợp lý. Hơn nữa bây giờ chú đã ly hôn với Ninh Nghiên, nếu như tiếp tục ở chung một chỗ, chỉ sợ lại xảy ra nhiều tình huống xấu, cho nên chú sẽ không cho bọn họ tới đây ở. Căn nhà lầu này, trừ phòng của chú ra, cũng chỉ có phòng của con cùng Phong tiên sinh, chú sẽ xử lý ổn thỏa, mỗi ngày chăm sóc cây cảnh, hưởng thụ cuộc sống của mình.”

“Chú yên tâm, cháu sẽ thường xuyên đến chơi với chú, cùng chú trồng hoa. Mấy năm qua, cháu cũng học theo chú một ít cách thức trồng hoa, chú nhớ không, cháu từng giúp chú chăm sóc nhiều chậu hoa đó!” Tạ Thiên Ngưng cười thoải mái, không còn tức giận Phong Khải Trạch nửa, trong lòng cũng hiểu rõ dụng ý của anh.

Anh làm thế là vì cô, cô cũng nên thông cảm cho anh, mỗi người đều có những nguyên tắc riêng mà.

“Vậy cháu không nhớ lúc chú đi công tác mấy ngày, để cho cháu giúp chú chăm sóc chúng, thế mà khi chú trở về, tất cả đều chết hết.”

“Cái đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn thôi.” Cô lúng túng giải thích, nhớ đến những bông hoa do cô chăm sóc đều chết cả, cảm thấy có chút xấu hổ.

Lúc đầu chú đi công tác, để cô thay chú chăm sóc hoa nhưng lúc đó cô phải giúp Ôn Thiếu Hoa xử lý mọi chuyện, cho nên quên mất, đến khi toàn bộ số hoa đều bị chết héo mới hoảng ra.

“Thiên Ngưng, nếu như cháu có thời gian thì hãy dành nhiều cho Phong tiên sinh, ráng nắm chặt hạnh phúc của mình, cháu hiểu không?” Tạ Chính Phong nhắc nhở, hi vọng lần này cô có thể suy nghĩ cho bản thân một chút, không cần cứ phải luôn suy nghĩ cho người khác.

“Vâng, cháu hiểu rồi nhưng cháu vẫn sẽ


XtGem Forum catalog