
lại món gratin de lasagne và xếp những món khai vị kiểu Ý lên hai cái đĩa sứ trắng. Xong xuôi, anh đi qua phòng khách ra ngoài, để cửa căn hộ khép hờ và đi ngang qua hành lang. Anh đập như gõ trống vào cửa và nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của bà hàng xóm tiến lại gần.
– Tôi điếc thật nhưng đâu đến nỗi thế ! – Bà cụ đón anh với nụ cười rất tươi.
– Bác không quên buổi tối của chúng ta chứ ? – Arthur hỏi.
– Anh cứ đùa !
– Bác không mang con chó của bác theo à ?
– Con Paolo đang ngủ say như chết, nó cũng già như tôi mà, anh biết đấy.
– Bác không già lắm đâu, bác Morrison ạ.
– Có, có chứ, anh cứ tin tôi đi ! – Bà nói và khoác tay kéo anh đi ra hành lang.
Arthur sắp xếp cho bà Morrison ngồi thật thoải mái rồi rót một ly rượu cho bà.
– Cháu có một điều bất ngờ dành cho bác ! – Anh vừa nói vừa giơ cái bao đựng phim ra. Gương mặt yêu kiều của bà Morrison sáng bừng lên.
– Cái cảnh đấm đá ở bến cảng là một cảnh kinh điển đấy !
– Bác đã xem rồi à ?
– Một số lần !
– Và bác vẫn chưa chán ?
– Anh đã xem Bruce Lee ở trần bao giờ chưa ?
Kali chồm dậy, nó ngoạm sợi dây dắt của nó vào mồm rồi bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, đuôi ve vẩy.
Lauren nằm cuộn tròn trên đi văng, khoác chiếc áo choàng vải bông mặc nhà, chân đi tất len dày cộp. Cô ngừng đọc để thích thú dõi nhìn con Kali tập thể dục, rồi cô gập cuốn chuyên luận về phẫu thuật thần kinh lại và âu yếm hôn lên đầu con chó. “Tao thay quần áo rồi chúng mình đi nhé.”
Vài phút sau Kali đã nhảy nhót ở phố Green ; xa xa một chút, trên vỉa hè phố Fillmore, một cây dương non có vè như toả ra mùi hương thật dễ chịu, Kali bèn kéo cô chủ ra đó. Lauren tư lự, làn gió buổi tối thổi đến khiến cô rùng mình.
Ca phẫu thuật ngày mai làm cô lo lắng, cô linh cảm rằng ông Fernstein sẽ đặt cô vào vị trí điều khiển. Từ khi ông quyết định đến cuối năm sẽ nghỉ hưu, ông yêu cầu cô mỗi lúc một cao hơn, như thể ông muốn đẩy nhanh việc đào tạo cô. Lát nữa trở về nhà, dưới ánh sáng của ngọn đèn đầu giường, cô sẽ đọc lại tài liệu, thêm và thêm nữa.
Bà Morrison rất hoan hỉ về buổi tối này. Đứng trong bếp, bà lau khô những bát đĩa Arthur đã rửa.
– Tôi có thể hỏi anh một câu được không ?
– Bác hỏi gì cũng được ạ.
– Anh không thích karate, và đừng có bảo là một chàng trai như anh chỉ tìm được một bà già tám mươi tuổi để cùng tiêu thời gian buổi tối Chủ nhật nhé.
– Không có câu hỏi nào trong những điều bác vừa nói cả, bác Morrison ạ.
Bà cụ đặt tay mình lên tay Arthur và bĩu môi :
– Ồ, có chứ, có một câu hỏi đấy ! Một câu hỏi ngầm và anh hiểu rất rõ. Mà thôi đừng có ‘bác Morrison ạ’ nữa, cứ gọi tôi là Rose thôi.
– Cháu rất thích ngồi với bác cả tối Chủ nhật này để trả lời câu hỏi ngầm của bác.
– Anh bạn ạ, anh có vẻ mặt của một người đang ẩn náu trong sự cô đơn !
Arthur chăm chú nhìn bà Morrison.
– Bác có muốn cháu dẫn con chó của bác đi dạo không ?
– Đây là một lời đe doạ hay một câu hỏi vậy ?
– Cả hai ạ !
Bà Morrison đánh thức Paolo dậy và tròng dây vào cổ nó.
– Vì sao bác lại đặt cho con chó cái tên này vậy ? – Arthur hỏi khi đứng trên ngưỡng cửa.
Bà cụ ghé vào tai anh để thổ lộ với anh rằng đó là tên người tình đáng nhớ nhất của bà.
– … Hồi ấy tôi ba mươi tám tuổi, anh ta kém tôi năm tuổi, hay có lẽ là mười nhỉ ? Ở tuổi tôi bây giờ trí nhớ đâm ra lẫn lộn theo chiều hướng có lợi. Đó là một chàng trai Cuba tuyệt vời. Anh ta khiêu vũ như thần vậy và anh ta linh lợi hơn con chó giống jack russell này nhiều, anh cứ tin lời tôi đi !
– Cháu sẵn lòng tin bác – Arthur vừa nói vừa kéo dây dắt chó, con chó dùng cả bốn chân để bám lại ở hành lang.
– Ôi, La Habana ! – bà Morrison thở dài và đóng cửa nhà lại.
Arthur và Paolo đi xuống phố Fillmore. Con chó dừng lại dưới gốc một cây dương. Vì một lý do mà Arthur hoàn toàn không hiểu nổi, cái cây bỗng nhiên gợi lên sự thích thú mãnh liệt ở con chó. Arthur cho tay vào túi quần và đứng dựa vào bức tường nhỏ, để cho Paolo tận hưởng khoảnh khắc hứng khởi hiếm hoi đó. Điện thoại di động của anh rung lên trong túi quần, anh bật máy.
– Cậu có một buổi tối vui chứ ? – Paul hỏi.
– Cực kỳ.
– Thế bây giờ cậu đang làm gì vậy ?
– Paul, theo cậu thì một con chó có thể dừng lại dưới gốc cây để hít hà trong bao lâu ?
– Tớ dập máy đây, – Paul nói vẻ hoang mang – tớ sẽ đi ngủ ngay trước khi cậu hỏi tớ thêm một câu khác nữa !
Ở cách đó hai khối nhà, trên tầng hai của một ngôi nhà xây theo kiểu Victoria quay về phía phố Green, ánh đèn trong phòng ngủ của một nữ bác sĩ phẫu thuật thần kinh trẻ tuổi vừa tắt.
Chương 05
Đồng hồ báo thức đặt trên chiếc bàn đầu giường kéo Lauren ra khỏi một giấc ngủ say sưa đến mức cô thấy thật khổ sở khi phải mở mắt ra. Có những buổi sáng, sự mệt mỏi tích tụ suốt năm khiến cô chìm vào tâm trạng u ám ngay từ những giờ đầu tiên trong ngày. Chưa đến bảy giờ sáng, cô đã đỗ chiếc Triumph của mình ở bãi đậu xe của bệnh viện. Mười phút sau, khoác trên người chiếc áo blouse, cô rời tầng trệt của khoa cấp cứu và đi lên phòng số 307. Con khỉ nhỏ nằm nghỉ ngơi bên cái cổ che chở của một con hươu cao cổ. Cách đó một