
quãng, một con gấu trắng trông nom hai con thú kia. Những con vật của Marcia hãy còn ngủ trên bệ cửa sổ. Lauren nhìn những bức tranh đính trên tường, vẽ một cách thật thành thạo đối với hoàn cảnh của một đứa trẻ từ mấy tháng nay chỉ còn nhìn được theo trí nhớ.
Lauren ngồi xuống giường và xoa trán Marcia, cô bé thức dậy.
– Chào cháu, hôm nay là một ngày quan trọng đấy.
– Chưa đâu ạ – Marcia trả lời và mở mắt. – Bây giờ vẫn là đêm.
– Không còn lâu nữa đâu, bé yêu ạ, không lâu nữa đâu. Chỉ tí tẹo nữa thôi là sẽ có người đến đón cháu đi để chuẩn bị cho cháu.
– Cô ở lại với cháu chứ ? – Marcia lo lắng hỏi.
– Cô cũng phải đi chuẩn bị, cô sẽ gặp lại cháu ở trước cửa phòng mổ.
– Chính cô sẽ mổ cho cháu à ?
– Cô sẽ phụ mổ cho giáo sư Fernstein, cái ông có giọng rất trầm như cháu đã nói ấy.
– Cô có sợ không ? – cô bé hỏi.
– Cháu nhanh hơn cô rồi, chính cô đang định hỏi cháu câu ấy.
Đứa bé nói rằng nó không sợ, vì nó tin tưởng.
– Cô đi lên trên kia nhé, chỉ tí nữa là cô gặp lại cháu thôi.
– Tối nay cháu sẽ thắng cuộc.
– Cháu cuộc cái gì vậy ?
– Cháu đoán màu mắt của cô, cháu viết ra một tờ giấy gập lại để trong ngăn kéo cái bàn đầu giường của cháu ấy, hai chúng mình sẽ mở ra sau ca mổ nhé.
– Cô hứa với cháu như vậy – Lauren nói rồi đi.
Marcia cúi người, hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của Lauren : cô đã trở lại ngưỡng cửa, lặng lẽ nhìn đứa trẻ. Em bé chui xuống gầm giường.
– Tớ biết là cậu trốn ở đâu đó mà, nhưng cậu không việc gì phải sợ cả – cô bé nói.
Tay cô bé sờ soạng sàn nhà, tìm một con thú nhồi bông. Những ngón tay em chạm vào lông của con cú, em bèn đặt nó trước mặt mình.
– Cậu phải ra khỏi chỗ này thôi, cậu hoàn toàn chẳng có gì phải sợ ánh sáng cả – cô bé nói. – Nếu cậu tin tớ thì tớ sẽ chỉ cho cậu xem các màu sắc; cậu tin tớ chứ, phải không ? Giờ thì người nào có chuyện của người ấy, về phần tớ, cậu tưởng là tớ không sợ bóng tối à ? Cậu biết không rất khó tả cho cậu ban ngày là như thế nào, chỉ nói là đẹp được thôi. Tớ thích nhất là màu xanh lá cây, nhưng tớ cũng thích cả màu đỏ nữa, các màu sắc cũng có mùi hương đấy, vì thế người ta mới nhận ra nó, đợi đấy, đừng nhúc nhích nhé, tớ sẽ chỉ cho cậu xem.
Cô bé ra khỏi nơi ẩn nấp và cố gắng đi về phía chiếc bàn đầu giường. Em lấy một cái bát nhỏ và một cái cốc mà em đặt ở đó. Khi đã chui lại vào dưới gầm giường, em hãnh diện đưa cho con cú của em xem một quả dâu và nói bằng giọng chắc chắn “đây là màu đỏ”, “còn đây, đây là màu xanh”, em đưa cốc trà bạc hà ra và nói. “Cậu thấy chưa, màu sắc có mùi thơm đấy chứ ! Nếu cậu muốn, cậu có thể nếm thử, tớ thì không được nếm đâu, tại vì có ca mổ, tớ phải để bụng rỗng mà.”
Lauren tiến lại gần bên giường.
– Cháu nói với ai vậy ? – cô hỏi Marcia.
– Cháu đã biết là cô ở đây mà. Cháu nói với bạn của cháu, nhưng cháu không thể cho cô xem nó được đâu, nó cứ trốn suốt ấy, vì nó sợ ánh sáng và vì nó sợ mọi người nữa.
– Nó tên là gì ?
– Emilio. Nhưng cô không nghe nó nói được đâu.
– Tại sao thế ?
– Cô không hiểu được.
Lauren quỳ xuống.
– Cô có thể chui vào gầm giường với cháu được không ?
– Nếu cô không sợ bóng tối.
Cô bé tránh ra để Lauren chui vào dưới gầm giường.
– Cháu có thể mang nó theo cháu lên đó được không ?
– Không được, đó là một quy định cũ ngớ ngẩn, các con thú không được phép vào phòng mổ, nhưng cháu đừng lo, có ngày tất cả những điều đó sẽ thay đổi.
Ngày mới báo hiệu sẽ rực nắng, Arthur thích đi bộ đến công ty kiến trúc của anh ở phố Jackson. Paul đợi anh ngoài phố.
– Thế nào ? – Paul hỏi bạn khi vừa thò bộ mặt hớn hở vào qua cánh cửa hé mở.
– Thế nào cái gì ? – Arthur hỏi lại và ấn nút máy pha cà phê.
– Con chó mất bao nhiêu thời gian ?
– Hai mươi phút !
– Tớ ghen tị với những buổi tối của cậu, ông bạn ạ ! Tớ nhận được điện thoại từ hai cô bạn gái của bọn mình ở Carmel, các cô ấy đã về và khá sẵn sàng ột bữa ăn bốn người tối nay, nếu cậu sợ sẽ buồn chán thì mang theo cún con đi.
Paul vỗ vào mặt đồng hồ đeo tay, đã đến lúc phải đi. Hai người có cuộc hẹn gặp với một khách hàng quan trọng của công ty.
Lauren bước vào khoang khử trùng. Cánh ray duỗi ra, cô khoác vào người chiếc áo blouse mà một y tá đưa cho cô. Xỏ tay áo xong, cô thắt dây lưng lại phía sau và bước đến bên chiếc bồn bằng thép. Bụng bồn chồn lo sợ, cô bác sĩ phẫu thuật thần kinh trẻ bắt đầu rửa tay một cách kỹ lưỡng. Sau khi Lauren đã sấy khô tay, cô y tá rắc bột tan lên lòng bàn tay cô rồi mở ra một đôi găng tay tiệt trùng, Lauren xỏ ngay vào. Chiếc mũ màu xanh nhạt chụp trên đầu, khẩu trang trên miệng, cô hít một hơi thật sau rồi bước vào phòng mổ.
Ngồi sau bàn điều khiển của mình, Adam Peterson, chuyên gia về chụp ảnh thần kinh chức năng, đang kiểm tra lại hoạt động của hệ thống siêu âm tiền phẫu. Những bản âm IRM chụp bộ não của Marcia đã có ở trong máy. So sánh những hình ảnh này với những hình ảnh sẽ hiện ra tại chỗ trong lúc siêu âm, máy tính có thể thiết lập một cách chính xác phần não bị cắt bỏ trong quá trình phẫu thuật.
– o O o –
Theo dòng diễn tiến, hệ thống chụp ảnh, đáp ứng yêu cầu của A