Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322225

Bình chọn: 9.5.00/10/222 lượt.

Arthur hỏi, vẻ thông cảm.

– Ừ, sao em lại hỏi vậy ?

– Em cũng nghe tin là cái cô mà anh bỏ em để chạy theo… tóm lại, em biết là anh đã goá vợ, thật là buồn…

– Em nói về chuyện gì thế ? – Arthur bối rối hỏi.

– Em gặp Paul trong một buổi Cocktail hồi tháng trước. Em thật lòng rất buồn.

– Anh rất vui được gặp em, nhưng anh hơi bị muộn – Arthur nói.

Anh muốn bước xuống vài bậc, nhưng Carol-Ann níu lấy cánh tay anh và tự hào giơ cho anh xem chiếc nhẫn lóng lánh ở ngón tay cô ta.

– Tuần sau bọn em sẽ kỷ niệm một năm ngày cưới. Anh có nhớ Martin không ?

– Không nhớ rõ lắm – Arthur trả lời và đi vòng theo tay vịn để chuyển sang chiếc thang cuốn dẫn xuống tầng một.

– Anh không thể quên Martin được ! Đội trưởng đội khúc côn cầu ! – Carol-Ann trách móc Arthur với vẻ rất hãnh diện.

– À, đúng rồi, cái cậu cao to tóc vàng !

– Tóc nâu sẫm.

– Tóc nâu, nhưng cao to phải không ?

– Rất cao.

– Vậy đúng rồi đấy – Arthur nói và nhìn xuống mũi giầy.

– Thế anh vẫn chưa làm lại đời anh à ? – Carol-Ann hỏi, đầy vẻ thông cảm.

– Có chứ ! Làm rồi và lại phá rồi, đời mà ! – Arthur nói, mỗi lúc một thêm bực bội.

– Anh không định nói với em rằng một chàng trai như anh mà vẫn độc thân chứ ?

– Không, anh chẳng định nói với em đâu, vì chắc mười phút sau em sẽ quên ngay và điều đó chẳng có gì quan trọng cả – Arthur lẩm bẩm.

Sang một đoạn cầu thang mới, lại một hy vọng mới là Carol-Ann sẽ cần phải mua sắm gì ở tầng này, nhưng cô ta đi theo anh xuống tầng trệt.

– Em có vô số bạn gái độc thân ! Nếu anh đến dự bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới của bọn em, em sẽ giới thiệu cho anh người đàn bà tương lai của đời anh. Em là một bà mối cực kỳ mát tay, em có tài đoán biết ai hợp với ai. Anh vẫn thích phụ nữ chứ ?

– Anh thích một người trong giới nữ ! Cảm ơn em, rất vui được gặp em và gửi lời thăm Martin nhé.

Anh chào Carol-Ann và chuồn thật nhanh. Khi anh đi ngang qua dãy hàng bày bán đồ mỹ phẩm của một hãng Pháp, một kỷ niệm bỗng trỗi dậy, ngọt ngào như mùi nước hoa thoát ra từ cái lọ nhỏ mà cô bán hàng đang giới thiệu với khách. Anh nhắm mắt lại, nhớ đến cái ngày anh bước trên lối đi này, mạnh mẽ vì một tình yêu vô hình và vững chắc. Vào khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy hạnh phúc như chưa bao giờ được vậy trong đời. Anh bước vào chiếc cửa quay.

Vòng quay của chiếc cửa đưa anh ra vỉa hè của Union Square. Ma-nơ-canh trong quầy kính mặc một chiếc váy dạ hội trang nhã có chiết eo. Bàn tay gỗ thanh tú giơ một ngón hờ hững chỉ vào người qua lại trên đường phố. Trong ánh mặt trời màu da cam, chiếc giày có vẻ nhẹ bỗng. Anh đứng bất động, lơ đãng. Anh không nghe thấy tiếng một chiếc môtô ba bánh đang lao đến sau lưng anh. Người lái đã không làm chủ được tay lái ở chỗ rẽ của phố Polk, một trong bốn con phố đâm ra quảng trường lớn này. Chiếc môtô cố tránh một người đàn bà qua đường, nó nghiêng ngả, lượn những đường dích dắc, động cơ rú lên. Trên đường phố, mọi người hoảng loạn; một người đàn ông mặc lê lao người nằm bẹp xuống đất để tránh chiếc xe, một người khác lùi lại vấp ở phía sau, một phụ nữ kêu thét lên và nấp sau buồng điện thoại công cộng. Chiếc môtô tiếp tục hành trình điên loạn của nó. Khoang xe chồm lên vỉa hè, giật tung một tấm biển, nhưng nó húc phải chiếc máy đo thời gian đậu xe được chôn chặt xuống nền đường; bằng một nhát cắt ngọt, chiếc máy này đã tách thùng xe ra khỏi môtô. Không còn gì kìm giữ nó lại nữa, với hình thù của một trái phá và tốc độ cũng gần như vậy, nó lao thẳng về phía trước. Khi chạm vào chân Arthur, nó nâng anh lên và hất tung lên cao. Thời gian dường như chùng xuống và đột ngột giãn ra như một sự im lặng kéo dài. Phần trước có hình thoi của khoang xe đâm vào cửa kính. Cái quầy kính rộng mênh mông vỡ tung ra hằng hà sa số mảnh vụn. Arthur lăn dưới nền nhà đến chỗ cánh tay của ma-nơ-canh giờ đây đang nằm trên tấm thảm thuỷ tinh. Một bức màn mỏng lên mắt anh, ánh sáng có màu mờ đục, miệng anh có vị tanh của máu. Cơ thể tê liệt, anh muốn nói với mọi người rằng đây chỉ là một tai nạn ngớ ngẩn. Những lời nói tắc lại trong họng anh.

Anh muốn đứng dậy nhưng hãy còn quá sớm. Đầu gối anh hơi loạng choạng, và có một giọng nói thét lên rất to là cứ nằm yên. Cấp cứu sắp tới.

Paul sẽ cáu nếu anh đến muộn. Phải dắt con chó của bà Morrison đi dạo, hôm nay có phải là chủ nhật không ? Không, có lẽ là thứ Hai. Anh phải ghé qua hãng để ký các đồ án. Vé gửi xe đâu rồi nhỉ ? Túi áo của anh chắc bị xé rách rồi. Lúc trước anh để tay trong túi áo, bây giờ tay lại đặt dưới lưng anh và làm anh hơi bị đau. Không nên ngọ nguậy đầu, những mảnh thuỷ tinh vỡ này sắc lắm. Ánh sáng chói mắt, nhưng những âm thanh thì dần dần nghe rõ hơn. Bớt loá rồi. Mở mắt ra. Đó là gương mặt của Carol-Ann. Vậy là cô ta sẽ không buông tha anh, anh không muốn được người khác giới thiệu cho người đàn bà của đời anh đâu, anh đã biết cô ấy rồi cơ mà, giời ạ ! Có lẽ anh sẽ phải đeo một cái nhẫn đính hôn thì mới yên thân được. Tí nữa anh sẽ quay lại cửa hàng mua một cái. Paul sẽ ghét chuyện này đây, nhưng anh thì sẽ được giải trí vui ra trò.

Phía xa có tiếng còi x


XtGem Forum catalog