XtGem Forum catalog
Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321993

Bình chọn: 8.00/10/199 lượt.

Thế rồi một buổi sáng tỉnh dậy, gánh nặng của quá khứ sẽ biến mất như có phép màu. Anh không tưởng tượng được là lúc đó sẽ thấy nhẹ nhõm đến mức nào đâu. Về phần tôi thì bây giờ tôi tự do như khí trời vậy.

Arthur lật bàn tay của Mathilde ra như để xem bói đường chỉ tay.

– Cô may mắn lắm – anh nói.

– Thế còn anh, thời kỳ hồi phục kéo dài bao lâu rồi ?

– Vài năm !

– Anh và cô ấy yêu nhau lâu đến thế kia à ? – Cô gái hỏi bằng một giọng cảm động.

– Bốn tháng !

Mathilde Berkane nhìn xuống và hùng hục cắt tôm hùm.

Robert nằm dài trên giường, anh vươn người với cái quần jean.

– Anh tìm cái gì thế ? – Lauren vừa dùng khăn tắm lau tóc vừa hỏi.

– Cái gói của anh !

– Anh không định hút thuốc lá ở đây chứ ?

– Kẹo cao su đấy ! – Robert vừa đáp vừa hãnh diện giơ lên cái gói nhỏ lấy từ túi quần dài của mình ra.

– Anh làm ơn lấy giấy gói lại trước khi vứt nó đi nhé, người khác nhìn thấy trông ghê lắm.

Cô mặc vào mình quần dài và một cái áo sơ mi màu xanh lơ, có kí hiệu của bệnh viện Memorial San Francisco.

– Cũng buồn cười nhỉ – Robert lại nói, tay kê dưới đầu. – Em thấy toàn những thứ kinh khủng ở bệnh viện của em, vậy mà mấy cái kẹo cao su của anh lại làm cho em ghê được.

Lauren khoác áo blouse vào và đứng trước gương sửa sang cổ áo. Nghĩ đến chuyện sắp được làm việc và trở về với không khí thân thuộc ở khoa cấp cứu, tâm trạng cô vui hẳn lại. Cô vớ lấy chùm chìa khoá trên bàn và bước ra khỏi phòng; cô dừng giữa phòng khách rồi bước trở lại. Cô nhìn Robert nằm khoả thân trên giường.

– Đừng làm cái điệu bộ chó cụp tai ấy nữa, thực chất anh chỉ cần có một cô gái để khoác tay đến dự buổi chiếu ra mắt bộ phim của anh tối nay thôi. Anh đúng là chỉ biết nghĩ đến mình… còn em, em phải đi trực chứ !

Cô đóng cửa rồi đi xuống chỗ đậu xe. Vài phút sau, cô lên đường trong trời đêm ấm áp, sau tay lái của chiếc xe Triumph. Những cây đèn đường lần lượt sáng lên trên phố Green, dường như chào đón khi cô đi qua. Ý nghĩ đó khiến cô mỉm cười.

Chương 03

Chiếc Ford cũ kỹ bò lên dốc dưới vầng trăng úa đang toả khắp vịnh Monterrey. Paul không nói một lời kể từ lúc họ tiễn hai cô gái về khách sạn nhỏ nơi hai cô ở. Arthur tắt đài và đưa xe đậu vào dải đường dành để đỗ xe sát vách đá. Anh tắt động cơ rồi chống cằm vào đôi tay dựa trên chiếc vô lăng nhựa. Ngôi nhà in bóng rõ mồn một xuống vạt đường phía dưới. Anh hạ cửa kính, để tràn vào buồng lái mùi hương toả ra từ những bụi bạc hà dại mọc đầy trên đồi.

– Tại sao cậu xị mặt ra thế ? – Arthur hỏi.

– Cậu coi tớ là thằng ngu hả ?

Paul đập vào bàn lái.

– Thế còn cái ôtô này, cậu cũng định tống đi chắc ? Cậu sẽ rũ bỏ hết kỉ niệm của cậu phải không ?

– Cậu nói chuyện gì vậy ?

– Tớ vừa mới hiểu ra thủ đoạn của cậu, “đầu tiên bọn mình qua nghĩa trang, sau đó ra bãi biển, rồi đi chén tôm hùm…”. Cậu tưởng là khi trời tối rồi thì tớ sẽ không nhìn thấy tấm biển bán nhà treo ở hàng rào à ? Cậu có quyết định này từ lúc nào ?

– Từ vài tuần nay, nhưng chưa ai trả được giá.

– Tớ bảo cậu quên đi một cô gái chứ có bảo cậu đốt cháy cả quá khứ của cậu đâu. Nếu cậu bán đi ngôi nhà của mẹ cậu, cậu sẽ phải hối tiếc. Một ngày nào đó, cậu trở lại bước dọc hàng rào này, cậu bấm chuông cổng, những người xa lạ sẽ cho cậu xem ngôi nhà của chính cậu, và khi họ tiễn cậu ra ngưỡng cửa của cái nơi đã từng là tuổi thơ của cậu, cậu sẽ cảm thấy cô độc, rất cô độc.

Arthur nổ máy chiếc Ford, động cơ rồ lên ngay lập tức. Cánh cổng màu xanh lá cây của khu nhà đã mở, chiếc xe break chuẩn bị dừng lại dưới những tấm liếp lợp mái nhà xe.

– Cậu thật cứng đầu cứng cổ hơn cả lừa ! – Paul vừa làu bàu vừa chui ra khỏi xe.

– Cậu quen nhiều lừa lắm à ?

Bầu trời không một bóng mây. Dưới ánh trăng, Arthur ngắm nhìn khung cảnh xung quanh anh. Họ đi lên chiếc cầu thang nhỏ bằng đá chạy dọc theo con đường. Đến nửa đường, Arthur ngắm nhìn những dấu tích còn lại của vườn hồng phía bên phải. Khu vườn bị bỏ hoang nhưng vô số mùi hương quyện vào nhau đã làm thức dậy ở mỗi bước chân anh vũ điệu farandole của những kỉ niệm toả hương.

Ngôi nhà nằm im lìm đúng như khi anh rời bỏ nó, vào buổi sáng cuối cùng mà anh sống với Lauren ở đây. Phía mặt ngoài với những cánh cửa sổ đóng kín trông còn cũ kỹ thêm, nhưng ngói trên mái nhà thì vẫn nguyên vẹn.

Paul tiến đến bên thềm, bước lên vài bậc rồi đứng dưới mái hiên gọi Arthur.

– Cậu có chìa khoá chứ ?

– Chìa khoá để ở hãng. Đợi đấy nhé, tớ còn một chùm nữa ở trong nhà.

– Cậu định đi xuyên qua tường để lấy chìa khoá à ?

Arthur không trả lời. Anh đi ra cửa sổ ở phía góc nhà và không do dự rút ra một miếng chêm chèn dưới cánh cửa chớp đang đong đưa trên bản lề. Rồi anh nhẹ nhàng nâng chốt cửa kính lên và đẩy cửa theo rãnh trượt. Không còn gì ngăn cản anh trườn vào trong nhà nữa.

Phòng làm việc nhỏ chìm trong bóng tối, Arthur chẳng hề cần ánh sáng để đi vào trong đó. Trí nhớ trẻ thơ của anh vẫn vẹn nguyên và anh biết từng góc nhỏ ở đây. Tránh quay người lại để khỏi nhìn thấy chiếc giường, anh đến bên tủ tường, mở cửa tủ và quỳ xuống. Chỉ cần đưa tay ra là anh cảm thấy ngay dưới