Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321984

Bình chọn: 8.5.00/10/198 lượt.

uái gì phải lái cái xe Ford cũ rích của cậu.

– Thế sao lần nào cậu cũng cứ hỏi tớ ?

– Cậu làm tớ ngứa tiết !

– Cậu có muốn tối nay nướng miếng sườn bò của cậu trong lò sưởi không ?

– Không, tớ thích nấu ở trong phòng sách hơn !

– Hay là sau khi từ bãi biển về, mình ra bến cảng chén tôm hùm nhỉ ? – Arthur đề nghị.

Chân trời đã biến thành một vạt lụa màu hồng nhạt kết từ những dải ruy băng dài nối bầu trời với đại dương.

Lauren chạy đến hụt hơi. Cô dừng lại nghỉ lấy sức, ngồi xuống chiếc ghế băng đối diện với một bến cảng du thuyền nhỏ, ăn miếng xăng đuých. Những cột thuyền buồm đong đưa dưới làn gió nhẹ. Robert hiện ra trên lối đi, tay đút túi quần.

– Anh đã biết trước là sẽ tìm thấy em ở đây mà.

– Anh có tài nhìn xuyên suốt hay anh thuê người theo dõi em đấy ?

– Chẳng cần phải là thầy bói mới biết – Robert vửa nói vừa ngồi xuống ghế băng. – Anh biết em mà, khi em không ở bệnh viện hay ở trên giường, thì là em đang chạy.

– Em phải giải toả !

– Em giải toả cả anh nữa hả ? Em không trả lời điện thoại của anh.

– Robert, em không muốn nói lại chuyện này tí nào cả. Vào năm học mới, thời kỳ bác sĩ nội trú của em sẽ chấm dứt, em còn có bao nhiêu việc phải làm nếu em muốn có cơ hội được tuyển vào biên chế.

– Em chỉ có mỗi tham vọng nghề nghiệp thôi. Từ khi em bị tai nạn, mọi sự đã thay đổi.

Lauren ném mẩu bánh xăng đuých còn thừa vào một thùng rác bằng giấy, cô nhỏm dậy buộc lại dây giày thể thao của mình.

– Em cần xả hơi, anh không giận nếu em tiếp tục chạy chứ ?

– Đi nào – Robert giữ tay cô lại, nói.

– Đi đâu ?

– Thì cứ nghe theo anh một lần cũng tốt chứ sao ?

Anh rời chiếc ghế băng và khoác vai cô vẻ che chở, kéo cô ra chỗ đậu xe. Một lát sau, ôtô đi xa dần về phía Pacific Heights.

Hai chiến hữu chiếm chỗ ở cuối đoạn đê chắn sóng. Những con sóng như loang loáng vệt dầu, bầu trời đã trở thành màu lửa.

– Tớ không muốn xen vào những việc không liên quan đến tớ, nhưng phòng nhỡ cậu không nhận ra, thì mặt trời lặn ở phía kia cơ – Arthur nói với Paul khi anh chàng đang quay mặt nhìn lên trên bờ biển.

– Cậu xen vào như thế là rất phải ! Mặt trời của cậu có nhiều khà năng sẽ xuất hiện ở đây sáng mai, nhưng còn hai em gái kia thì không chắc là như vậy đâu.

Arthur ngắm nhìn hai phụ nữ trẻ ngồi trên cát, họ đang cười.

Gió thổi tung mái tóc một cô, cô kia đang dụi mắt vì bị cát bay vào.

– Cái ý đi chén tôm hùm hay đấy – Paul vỗ vỗ vào đầu gối của Arthur, nói – Tớ ăn nhiều thịt quá, ăn một chút cá sẽ rất có lợi.

Những ngôi sao đầu tiên đã mọc trên vòm trời của vịnh Monterrey. Trên bãi biển, có vài đôi còn tận hưởng khoảng khắc yên tĩnh.

– Tôm hùm là loài thân giáp chứ – Arthur vừa nói vừa rời con đê.

– Cái bọn tôm hùm này điêu thật ! Thế mà chúng nó lại nói với tớ khác hẳn cơ ! Này, em gái bên trái đúng là kiểu cậu thích đấy, em ấy trông hơi giống tiểu thư Casper, còn về phần tớ, tớ sẽ tiếp cận em bên phải – Paul vửa nói vửa bước đi.

– Em có chìa khoá không ? – Robert lục túi quần và hỏi. – Anh để quên chìa khoá ở phòng làm việc rồi.

Cô bước vào nhà trước. Cô chỉ muốn tráng qua người át, để mặc Robert ở phòng khách. Vừa ngồi xuống đi văng, anh đã nghe thấy tiếng nước chảy trong buồng tắm.

Robert khẽ đẩy cửa phòng ngủ. Anh vứt lần lượt từng cái quần áo lên giường rồi rón rén đi sang buồng tắm. Chiếc gương phủ đầy hơi nước. Anh kéo rèm và bước vào khoang tắm hoa sen.

– Em có muốn anh cọ lưng cho em không ?

Lauren không trả lời, cô áp sát người vào vách đá hoa. Một cảm giác dễ chịu lan trên bụng cô. Robert đặt tay lên gáy cô và xoa bóp vai cô rồi ôm cô thật dịu dàng. Cô cúi đầu xuống và thả mình theo những cái vuốt ve của anh.

Người trưởng nhóm phục vụ xếp cho họ ngồi đối diện với khoang cửa kính. Onega cưới khi nghe Paul kể chuyện. Thời thơ ấu trải qua cùng với Arthur trong trường nột trú, những năm đại học, buổi ban đầu của công ty kiến trúc mà họ cùng nhau tạo lập… Câu chuyện đủ để Paul mua vui cho các vị khách của mình đến hết bữa ăn. Arthur ngồi lặng lẽ, cặp mắt mơ màng hướng ra biển. Khi người phục vụ mang những con tôm hùm to kềnh càng đến, Paul lấy chân đá một cú dưới gầm bàn vào Arthur :

– Anh có vẻ đang để đầu óc ở chổ nào ấy nhỉ – Mathilde, cô gái ngồi cạnh Arthur, thì thầm, để khỏi ngắt lời Paul.

– Cô cứ nói to hơn cũng được, cậu ấy không nghe thấy chúng ta nói gì đâu ! Tôi rất tiếc, quả là tôi có hơi đãng trí, nhưng tôi vừa mới đi xa về, với lại tôi thuộc lòng cái câu chuyện ấy rồi, tôi là nhân vật trong đó mà !

– Thế lần nào các anh mời phụ nữ ăn tối bạn anh cũng kể chuyện này à ? – Mathilde thú vị hỏi.

– Đúng vậy, với đôi chút thay đổi và thường là bằng cách tô vẽ thêm cho tôi – Arthur trả lời.

Mathilde nhìn anh chăm chú hồi lâu.

– Anh nhớ ai đó phải không ? Điều này được viết bằng chữ cỡ to trong mắt anh – cô nói.

– Chẳng qua chỉ vì nơi này có gì đó gợi lại một vài kỉ niệm thôi.

– Tôi đã phải mất sáu tuần dài mới hồi phục được sau cuộc đoạn tuyệt gần đây nhất. Nghe nói để dứt hẳn khỏi một cuộc tình, phải mất một quãng thời gian bằng nửa thời gian mà cuộc tình đó diễn ra.


Old school Easter eggs.