Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Lam Tiểu Mi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323130

Bình chọn: 7.00/10/313 lượt.

việc tiết kiệm đủ chi phí cơ bản cũng tiêu tốn mất của họ một khoảng thời gian kha khá.

Hai người cùng đi, Nhan Miêu đã làm xong visa, sạc đầy pin cho máy phiên dịch, lại thêm cả cảm giác về phương hướng siêu mạnh của mình. Ngôn ngữ không thông còn mù đường như Thư Hoán thì phụ trách đặt vé máy bay và khách sạn, suốt ngày cô bò lên mạng tìm kiếm xem có chỗ nào giảm giá vé máy bay, so sánh mức giá của các khách sạn, cố gắng tìm chỗ rẻ nhất.

Chi phí ăn ớ luôn là món tiền khiến người ta xót xa nhất và cũng đau đầu nhất. Theo lời Nhan Miêu thì muốn ngủ một giấc cũng tốn biết bao nhiêu là tiền, làm sao còn ngủ ngon được,

Nhưng sự an toàn của hai cô gái cũng rất quan trọng, sự thoải mái cũng cần suy nghĩ, lại thêm vị trí khách sạn phải thuận lợi, muốn tìm một chỗ với mức giá Nhan Miêu đề ra thì đúng là nằm mơ.

Trong mùa mua sắm, muốn tiết kiệm về chi phí ăn ở và giao thông thì thật sự khó thực hiện, Thư Hoán xem các trang mạng về khách sạn muốn mờ cả mắt, giá cả cô đưa ra vẫn bị Nhan Miêu chê là đắt, sau đó bắt quay về tìm tiếp.

Khách sạn vừa phù hợp với giá cả Nhan Miêu đề ra, lại thoải mái dễ chịu, tốt nhất còn phải có phong cảnh để ngắm, chắc chỉ khi ngủ mới có thể nhìn thấy.

Với yêu cầu thần tiên rằng có thể hưởng chất lượng của vi cá bằng giá tiền của kẻ ăn mày này, Thư Hoán lại là một người phàm thực sự không thể thỏa mãn được, càng kéo dài thì phòng rẻ càng ít, chắc chỉ có thể đợi đến lúc trả tiền thì chịu đựng tiếng kêu khóc của Nhan Miêu vậy.

Nhưng cũng may có một người vạn năng.

Lúc này trống ngực Thư Hoán đang đập thình thịch, đứng trước mặt vị đại thần cầu được ước thấy.

“Chuyện đó… em muốn hỏi một chút, công ty lớn lúc đặt phòng khách sạn, vé máy bay… có thể được hưởng ưu đãi giảm giá phải không ạ?”

Từ Vĩ Kính ngẩng lên nhìn cô: “Phải, cô cần gì à?”.

Thư Hoán lập tức chắp tay: “Em và bạn thân định cùng đi du lịch ở Tokyo khoảng hơn tuần, bọn em không dư dả lắm nếu được giảm giá thì tính ra sẽ tiết kiệm cho bọn em được rất nhiều…”

Từ Vĩ Kính gật đẩu tỏ vẻ hiểu ý: “Hiểu, cái này giao cho tôi”.

Quả nhiên buổi tối Từ Vĩ Kính nói với cô: “Vé máy bay đã giúp cô đặt trước rồi”.

“A, cảm ơn anh.” Người ta ra tay, đúng là nhanh gọn thật.

“Nhưng về khách sạn thì tôi phải đợi thông tin phòng nào tốt còn trống, đến lúc đó sẽ báo cụ thể cô biết.”

“Vậy phiền cho anh quá!”

“Đừng khách sáo”, Từ Vĩ Kính nhìn cô, “Còn cần gì nữa không?”.

Mỗi lần được anh hỏi thế, Thư Hoán đều cảm thấy ấm áp, an toàn.

“Không… không cần ạ…”

“Tiền đủ dùng không?”

Thư Hoán lắp bắp: “Đủ… đủ ạ”.

Từ Vĩ Kính nhìn cô, lại gật đầu: “Vậy, chúc ngủ ngon”.

Hôm xuất phát, hai người kéo va ly rỗng đến thẳng sân bay để check in, Nhan Miêu vẫn không yên tâm lại lảm nhảm: “Bây giờ là thời điểm vàng, giá vé máy bay có khả năng giảm giá triệt để không? Cậu có chắc anh ấy không đặt nhầm không?”.

“Không vân đề gì đâu.” Từ Vĩ Kính làm việc, cô yên tâm trăm phần trăm, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra sai sót.

“Trước kia tớ tra giá vé máy bay của hãng này, giảm giá rất ít, lại thêm thuế xăng dầu cũng phải bảy ngàn tệ, muốn giết người hay sao chứ…”

“‘Đừng lo, anh ấy được ưu đãi mà…”

Cô tiếp viên ở quầy làm thủ tục nhanh chóng giúp họ làm xong, đưa vé lên máy bay và visa lại cho họ.

“Cửa kiểm soát khoang hạng VIP ở bên kia, đây là vé lên, xin hãy giữ lấy.”

Thư Hoán nghe như có tiếng sấm bên tai, ngây người như tượng.

Cầm tấm vé trên tay, nhìn rõ có chữ “F”, lại in tên cô và Nhan Miêu.

Đây không phải là ác mộng không tỉnh lạỉ, mà là thật, là khoang VIP đốt tiền như nước.

Nhan Miêu trừng mắt nhìn cô, đôi mắt phượng biến thành mắt hạnh, vẻ mặt thất sắc: “Chuyện gì đây? Chẳng phải đã nói có thể mua vé giảm giá hay sao?”.

Thấy Nhan Miêu sắp biến hình từ mèo sang hổ dáng vẻ muốn ăn thịt người, Thư Hoán mềm nhũn cả chân, mặt cứng đờ, đành run lẩy bẩy cười khan.

Cô nghi ngờ Từ Vĩ Kính đã không nghe rõ yêu cầu của cô, hiểu lầm rằng cô cũng không thiếu tiền như anh em họ, nên mới để xảy ra việc này.

Khoảng cách giữa hai loại vé, với anh thì chỉ là sự nhầm lẫn không đáng nhắc đến nhưng đối với họ thì có thể nôn ra cả một chậu máu vì tiếc tiền.

Nhan Miêu nghiến răng, đã sắp nổi điên, Thư Hoán sợ mất mặt nên đành kéo cô nàng vào nhà vệ sinh, nhét cô nàng vào phòng bên cạnh, giữ chặt cửa, rồi mới run rẩy gọi điện cho Từ Vĩ Kính.

Giọng đàn ông bên kia rất trầm: “Sao vậy?”.

“Bọn em vừa làm xong thủ tục nhưng vé cầm lại là vị trí khoang VIP, anh có nhầm lẫn gì không?”

Từ Vĩ Kính vẫn tỏ ra bình tĩnh và máy móc như trước: “Không nhầm. Hàng không quốc tế vẫn nên chọn khoang VIP thì thuận tiện hơn, cũng thoải mái hơn”.

Thoải mái thì đúng, nhưng giá tiền thì cao hơn rất nhiều, rất rất nhiều! T_T

Thư Hoán dựa tường: “Nhưng lúc đó em nói là cần hạng phổ thông được giảm giá thấp nhất mà. Tại sao anh lại đặt khoang VIP mà không nói với em tiếng nào?”.

Bên kia có vẻ bất ngờ: “Khoang VIP chẳng phải tốt hơn sao?”.

… Đại gia đúng là không biết đến đau khổ nhân gian! T_T

“Cái này thật đã vượt quá dự tính của bọn em, bọn em mong có được vé giảm