Old school Easter eggs.
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Lam Tiểu Mi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323382

Bình chọn: 8.00/10/338 lượt.

thể nhường hết mọi tứ Vĩ Trạch cần, những người khác có là gì, “thứ” như cô có là gì.

Cô quyết định sẽ không khuất phục. Không ai có thể cưỡng ép cô, cho dù là Từ Vĩ Kính cũng vậy.

Hai người gặp nhau trong quán café, Từ Vĩ Kính vẫn dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn, cô cũng buộc gọn tóc, mặc một bộ váy màu đen già dặn, ngồi đối diện anh trong một khí thế mạnh mẽ không gì khuất phục được.

“Vĩ Trạch dọn ra khỏi nhà rồi, mấy hôm nay nó ở khách sạn.”

Thư Hoán cắn môi, cô không thể xao động dưới áp lực của anh.

“Anh không hiểu vì sao em không chấp nhận Vĩ Trạch.”

Thư Hoán nhìn anh, mạnh mẽ nói: “Anh hiểu mà”.

Từ Vĩ Kính nhìn đi nơi khác, không nhìn thẳng vào cô.

“Anh không hợp với em.”

Thư Hoán phản kích: “Vậy em cũng không hợp với Vĩ Trạch”.

“Anh nói thật đấy.”

“Em cũng nói thật.”

Từ Vĩ Kính cau mày: “Anh không phải là lựa chọn tốt để làm người yêu, người chồng”.

“Vậy kiểu công tử đào hoa như Từ Vĩ Trạch lẽ nào lại hợp?”

“Nó thật lòng với em.”

“Em cũng thật lòng với anh.”

Từ Vĩ Kính nhìn cô rồi nói: “Chân tình của em đối cới anh chuyển sang cho Từ Vĩ Trạch là được”.

“Vậy tại sao anh không thể biến chân tình của Vĩ Trạch thành của anh?”

Từ Vĩ Kính đứng phắt dậy, “Em lằng nhằng níu kéo cũng vô dụng”.

Thư Hoán cố kìm nước mắt: “Anh nghĩ em đối với anh là lằng nhằng níu kéo sao?”.

Ngay cả lòng tự trọng, cô cũng chẳng cần, cuối cùng chỉ đổi lại bốn chữ này của anh…

“Anh là anh của Vĩ Trạch, thế gian này, người nó tôn kính và tin tưởng nhất là anh.” Từ Vĩ Kính không nhìn cô, “Anh không thể làm chuyện có lỗi với nó”.

“Thế còn em?”

“…”

“Em như thế nào đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh sao?”

Lúc lên xe bus Thư Hoán đã khóc, cô thực sự không nhìn thấy hy vọng đâu cả. Cô không biết có phải Từ Vĩ Kính cũng hơi thích cô nhưng lại kiên quyết không cần cô hay không.

Thư Hoán nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính xe, dáng vẻ u ám nước mắt đầm đìa, tóc tai rối bời, hai mắt sưng húp, hoàn toàn là một gương mặt thất tình đau khổ.

Thư Hoán ngồi đờ đẫn ở hàng ghế cuối cùng, khăn tay áp trên mặt, ngồi đến trạm cuối. Chú tài xế hiểu chuyện thấy cô khóc quá đau khổ nên cũng không nỡ đuổi xuống, sau đó cô lại ngồi trên chuyến xe đó quay về cũng bằng lộ trình cũ.

Lúc ngồi trên xe, cô gửi tin nhắn hỏi Từ Vĩ Kính.

“Nếu Từ Vĩ Trạch có được thứ anh ấy cần, thế thì em cũng có thể có được thứ em cần hay không?”

Anh không trả lời. Thư Hoán cũng thấy mình quá mặt dày, ngay cả bản thân cô cũng khinh bỉ bộ dạng thảm hại này, huống hồ là Từ Vĩ Kính.

Khóc được một lúc, cô lại lau nước mắt gửi tin nhắn cho Từ Vĩ Trạch.

“Em muốn đến khách sạn tìm anh.”

Lần này cô nhận được câu trả lời rất nhanh.

“Anh xuống dưới đón em.”

Xuống xe, chần chừ một lúc, trời đã tối hẳn, Thư Hoán đứng thẫn thờ rất lâu ở bên kia đường đối diện khách sạn rồi mới quyết định qua đường.

Từ Vĩ Trạch đã ở đại sảnh đợi cô tự bao giờ, vừa thấy cô vào đã đứng lên đón. Bộ dạng thê thảm, mắt mũi sưng húp như con thỏ của cô khiến anh không khỏi bất ngờ, Từ Vĩ Trạch nâng gương mặt cô lên: “Em sao vậy?”.

Chóp mũi Thư Hoán đỏ ửng: “Không có…”.

Từ Vĩ Trạch nhìn rồi xoa đầu cô: “Lên trước đã, có chuyện gì từ từ hãy nói”.

Vào thang máy, Từ Vĩ Trạch quẹt thẻ, thang máy chầm chậm đi lên Thư Hoán mới nhìn rõ bộ dạng mình phản chiếu qua vách thang máy.

Chỉ cần khóc con người sẽ xấu đi mấy phần, cô khóc bây giờ, thật đúng là chẳng còn tí sắc đẹp nào.

Thư Hoán bỗng thấy luống cuống, ngay cả lòng tự tin của cô cũng chẳng còn.

Lúc cô định rút lui thì thang máy đã đến nơi, Thư Hoán đứng đờ ra hai giây, Từ Vĩ Trạch kéo tay cô: “Đi thôi”.

Thư Hoán hơi loạng choạng đi theo anh, đến khi vào phòng khách. Từ Vĩ Trạch ấn cô ngồi xuống giường, lấy lon trà trong tủ lạnh ra cho cô, sau đó quay người đi vào phòng tắm.

Thư Hoán nghe thấy tiếng nước chảy, lúc anh trở ra, trên tay là một chiếc khăn bông.

“Này, lau mặt đi.”

Thư Hoán vẫn chậm chạp cầm lon trà, Từ Vĩ Trạch một tay nâng mặt cô, một tay lau giúp cô: “Em thế này không giống Gấu Hoán tí nào, giống gấu mèo hơn”.

Lau sạch mặt mũi, Từ Vĩ Trạch vén gọn tóc cô lại: “Đến tìm anh có chuyện gì?”.

Thư Hoán nhìn gương mặt gần gũi, dịu dàng và rất đẹp trai của anh, bỗng nói với vẻ gần như thô bạo: “Chúng ta quen nhau đi”.

Từ Vĩ Trạch dừng tay, nhìn cô. Cô có thể thấy rõ vẻ kinh ngạc trong đáy mắt anh.

“Bây giờ chúng ta quen nhau đi. Đợi đến khi anh chơi chán rồi thì mau đá em đi, em có thể dễ bề ăn nói với anh trai anh hơn.”

“…”

“Đó chẳng phải là điều anh muốn hay sao?”

Từ Vĩ Trạch nhìn cô.

Thư Hoán cũng không biết với gương mặt mình lúc đó, lời nói của cô có hấp dẫn hay không, nhưng vẫn nói: “Anh cần gì em cũng cho, anh lấy đi”.

Từ Vĩ Trạch không hành động ngay, chỉ nhìn cô.

Rồi bỗng anh nghiến răng, giơ tay tát cô.

Thư Hoán tối tăm mặt mũi đến vài phút, trong đầu cũng chẳng có màu sắc nào khác. Một cái tát bất ngờ không báo trước khiến cô hoàn toàn mụ mẫm.

Trong lúc hoảng loạn cô chỉ biết mình đã có được câu từ chối.

Cô yêu Từ Vĩ Kính mà không dứt ra được, còn anh vì cô từ chối Từ Vĩ Trạch mà khôn