
ăm không chơi bóng, cảm thụ về bóng kém đi rất nhiều, tài nghệ không còn được như trước nữa, nhưng tâm tình vẫn rất vui sướng…
Lạc Thiếu Thừa nhìn động tác dẫn bóng chạy, nhảy lên, đưa bóng vào rổ, nhận bóng, vừa dẫn bóng vừa chạy của cô cảm giác mí mắt của mình càng ngày càng chìm…Kỹ thuật bóng của cô so với những nữ sinh khác cũng có thể coi là hiếm thấy…Thật ra thì có thể yên tâm…Lúc nào đó gọi cô ra sân chơi với mọi người…
Lê Duyệt đắm chìm trong thế giới của chính mình, cắm đầu cắm cổ chạy nhảy chơi đùa trên sân bóng, không chút nào lưu ý đến người nào đó đang ở bên ngoài cho đến khi quả bóng lăn đến chân người kia. Ánh mắt của cô đi theo quả bóng, “Lạc Thiếu Thừa nhặt giúp quả bóng …” nói được một nữa thì dừng lại, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Thiếu…
“Này, Lạc Thiếu Thừa… Không phải chứ…Như vậy mà cũng ngủ được…Này!” Lê Duyệt dừng lại, cảm thấy mình cũng có chút mệt mỏi, liền ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn Lạc Thiếu Thừa ngồi vậy cũng có thể ngủ, thích thú đưa tay đẩy.
“Ư…” Không nghĩ đến thế nhưng anh ta lại ngã về phía cô, hơn nữa lại là té lên trên đùi…Lạc Thiếu Thừa nằm trên đùi Lê Duyệt tiếp tục mộng đẹp…Này, đây là tình huống gì đây…Hồ ly đáng chết! Dám đem chân cô làm thành gối đầu! Lê Duyệt ngẩn người, quẫn bách không biết làm như thế nào cho phải.
Cúi đầu nhìn người đang ngủ say sưa, tóc đen tùy ý xõa ra, không có ánh mắt toan tính thường này, không có lời nói ác độc, anh ta cứ như vậy an tĩnh dựa lên người cô, lông mi thật dài theo hô hấp mà rung động…Cô không đành lòng đánh thức sự yên tĩnh này, cũng không đành lòng đánh thức người đang cực kỳ mệt mỏi dựa vào người cô thức dậy…
Tên ngu ngốc này, mặc ít như thế, lỡ bị cảm thì sao…Lê Duyệt trải qua một phen kịch liệt giãy dụa, cuối cùng vẫn là đem áo khoác của mình đắp lên người Lạc Thiếu Thừa.
Mùa đông đêm đen đặc biệt chào buổi sáng…
“Lạc Thiếu Thừa, đứng lên! Lão nương vừa đói vừa lạnh không muốn tiếp tục ở đây cùng anh nổi điên chịu tội!” Đợi Lê Duyệt tỉnh dậy phát hiện Lạc Thiếu Thừa vẫn ngủ say rốt cuộc nổi điên, vén lên áo khoác đang đắp trên người Lạc Thiếu, rồi rút chân ra.
Mất gối đầu Lạc Thiếu Thừa bị té xuống đất, mắt mơ hồ mở ra, chớp chớp, ngẩng đầu nhìn Lê Duyệt đang trợn mắt. Vừa mới tỉnh dậy lười biếng ngáp một cái, ngồi dậy. “Tiểu Duyệt?…Sao trời tối vậy?Mấy giờ rồi?” Sau đó nhìn thấy áo khoát rớt bên cạnh trong lòng không khỏi vui mừng.
Khác với Lạc Thiếu Thừa được ngủ một giấc nên tinh thần sảng khoái, Lê Duyệt gần như bộc phát: “ Lạc Thiếu Thừa, không phải anh nói là 1ON1 sao? Bây giờ đã bảy giờ rồi, tôi còn chưa được ăn cơm đây này!!”
Lạc Thiếu Thừa cầm áo khoác rồi đưa cho cô, áy náy nói:” Xin lỗi…Lần sau chơi với em…Tiểu Duyệt, tôi mời em đi ăn cơm tối!”
“Không cần, bây giờ tôi chỉ muốn lập tức về ngủ.” Muốn đứng lên, nhưng vì chân bị Lạc Thiếu Thừa gối hai giờ mà tê dại, cô thiếu chút nữa là nhào đầu, may mà Lạc Thiếu Thừa nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại.
“Em không sao chứ?” Lạc Thiếu Thừa hỏi, lại thấy Lê Duyệt trừng mắt nhìn anh, tay cô ấy còn đang xoa xoa bắp chân…
Chẳng lẽ…Liên tưởng đến tư thế nằm lúc nãy của mình…Anh tò mò vì sao Tiểu Duyệt lại chịu nhẫn nại chờ anh lâu như vậy…Chẳng lẽ,… Lạc Thiếu Thừa chợt hiểu: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý…”
“Anh chính là cố ý… Tôi phải giết anh…” Lê Duyệt nhìn anh với ánh mắt sắc như dao, cô hối hận tại sao mình lại nhất thời mềm lòng tự nguyện làm gối đầu cho người ta…
Lê Duyệt mặc áo khoác vào, Lạc Thiếu Thừa cầm quả bóng, hai người trở về trường học.
“Tiểu Duyệt, tôi cảm thấy… “Nhận được ánh mắt sắc như dao của cô, Lạc Thiếu Thừa như cũ tâm tình vẫn rất vui vẻ.
“Cái gì?’
“Em nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại như đậu hủ…” Lạc Thiếu Thừa kết luận.
“Tôi xác thực so với người nào đó nói chuyện cay nghiệt nội tâm như hồ ly thì đúng là cao thượng hơn nhiều…” Lê Duyệt oán giận nói, con người nói chuyện thì cay nghiệt nội tâm thì đen tối như vậy thế nhưng mình lại cảm thấy anh ta chơi bóng lợi hại, sau lại còn mềm lòng…
Lạc Thiếu Thừa như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, khó có khi lại không phản bác, “Nếu lần sau anh ngủ thì em trực tiếp đánh vào mặt là được…”
“Tốt, chính anh nói đó!” Lê Duyệt tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tự dâng tới cửa.
“Đừng nhẫn tâm như vậy… Không nên đánh mặt, anh còn muốn gặp người khác…” Lạc Thiếu Thừa giả vờ kinh hoảng nói.
“Anh còn muốn gặp người, ngay trước mặt tôi anh còn có thể ngủ, anh coi tôi như cột mốc chỉ đường à?” Lê Duyệt ngẩng cao cằm, cường thế nói.
“Hôm nay quả thật quá mệt mỏi, xin lỗi…” Ha ha, cột mốc chỉ đường? Không có, anh mặc dù yêu ngủ nhưng chỉ có ngủ trước mặt người của mình…
“Vậy mà anh còn dám nói đối phó tôi là dư dả?!”
Hai người nhốn nháo một chút bất giác đã trở về trường học.
“Được rồi là lỗi của tôi, hay là chúng ta đi ăn chút gì đi, không ăn cơm không tốt đâu!” Dù thế nào đi nữa hôm nay mình rất HIGH, nói lời xin lỗi cũng không có tổn thất gì.
“ Tôi trở về ăn chút mì ăn liền là được rồi.” Lê Duyệt có chút không nguyện ý, một mặt tức giận anh ta ngủ lâu như vậy, mặt khác còn tức giận bản t