XtGem Forum catalog
Giang hồ biến địa thị kì ba

Giang hồ biến địa thị kì ba

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325774

Bình chọn: 10.00/10/577 lượt.

tóc đẫm nước, nhỏ xuống từng giọt.

“Trong phòng có lửa, hay là ngươi hong quần áo đi? Chúng ta ở đây canh cho”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng, mấy cô bé đều sợ lạnh, đừng để lạnh chết nha!

Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ đã đẩy hắn vào phòng.

Thẩm Thiên Lăng không nói gì. Thiếu hiệp, ngươi thương người một chút có được không?

Em gái cũng vào theo, yên lặng ngồi bên kia đống lửa, thường thường nhìn lén Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ sắc mặt xám xịt, một chữ cũng không nói, không khí im lặng lạ lùng.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”. Thẩm Thiên Lăng đành chủ động tìm đề tài.

“12 tuổi”. Em gái cười ngọt ngào, cực kì MOE!

“Hừ!”. Tần Thiếu Vũ hừ lạnh một tiếng.

Hừ gì mà hừ, cả ngày cứ hừ hừ! Thẩm Thiên Lăng kì quái nhìn hắn một cái.

Em gái rõ ràng cũng bị doạ, chủ động ngậm miệng ôm đầu gối.

“Ngươi đừng sợ”. Thẩm Thiên Lăng tốt bụng nói. “Ta và đại ca này cũng không tốt lành gì”

Tần Thiếu Vũ: …

Em gái: …

“Ặc, nói lộn”. Thẩm Thiên Lăng thấy mình hơi ngốc. “Ý ta là chúng ta đều…a!!!”

Còn chưa dứt câu đã bị Tần Thiếu Vũ kéo qua, ba mảnh phi tiêu màu bạc loé ánh sáng xanh bay sát bên tai hắn, trong nháy mắt cắm phập vào tường.

Thẩm Thiên Lăng sắc mặt tái nhợt, bị doạ ngây người.

Mẹ kiếp, ám sát ư?

CHƯƠNG 23: MỌI NGƯỜI CÙNG NHAU ĐI CƯỚP NGƯỜI!

Tần Thiếu Vũ bay lên, một tay ôm chặt Thẩm Thiên Lăng vào lòng, tay kia rút kiếm khỏi vỏ, kéo theo một luồng sáng bạc sắc bén.

Mười mấy người bịt mặt vọt vào phòng, trên tay đều cầm đao sáng loáng. Em gái thấy thế sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, đứng lên định chạy tới chỗ Thẩm Thiên Lăng thì bị Tần Thiếu Vũ đá một phát, văng thẳng tới chỗ đám bịt mặt.

“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng.

“Lão yêu tinh già đầu rồi mà không biết xấu hổ, còn nói mình 12 tuổi”. Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh băng.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, quay đầu xem.

“Tần cung chủ thật không biết thương hương tiếc ngọc”. Em gái cười khanh khách, vươn tay bóc mặt nạ ra, lộ ra một gương mặt có chút nếp nhăn.

Thiên Sơn đồng tử phiên bản thực? Thẩm Thiên Lăng lạnh sống lưng, thầm run rẩy.

“Phượng Cửu Dạ đâu?”. Tần Thiếu Vũ khinh thường. “Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn cướp người trong tay ta sao?”

Cướp người? Thẩm Thiên Lăng lại sửng sốt một chút. Chẳng lẽ tới cướp mình sao?

WTF có cần cẩu huyết đầm đìa như vậy không?

“Sao gọi là cướp được”. Đối phương lanh lảnh nói. “Giáo chủ nhà ta nghe nói Thẩm công tử bị thương, quả thật lòng như lửa đốt, trà không uống cơm không ăn, cả người đã gầy một vòng lớn”.

“Vậy sao?”. Tần Thiếu Vũ bất mãn nhìn Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ >_<, lại một lần nữa quang vinh làm bia đỡ đạn.

“Có muốn theo bọn họ tới Ma giáo không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Vô nghĩa, đương nhiên là không! Thẩm Thiên Lăng kịch liệt lắc đầu.

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt thắt lưng hắn, khoé miệng cong lên.

“Chạy sao?”. Thẩm Thiên Lăng kề sát vào tai hắn, thấp giọng hỏi.

“Đánh xong rồi chạy!”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ.

“…Ta không biết đánh nhau”. Thẩm Thiên Lăng chột dạ.

“Ta sẽ bảo vệ ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói ra lời thoại kinh điển trong phim thần tượng.

“Thật ân ái”. Một giọng nói từ bên ngoài truyền tới, sau đó một nam tử nghênh ngang tiến vào, một thân trường sam tuyết trắng trong trẻo nhưng cao quý, đằng trước viết tháu một đống chữ, cuồng dã mà cách điệu.

“Phụt!”. Thẩm Thiên Lăng nhịn không được phì cười.

“Cười cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng ra sức lắc đầu, cười càng sặc sụa.

Sắc mặt nam tử áo trắng nhất thời rất khó xem. “Thẩm công tử thấy ta rất buồn cười sao?”

“Sao lại thế được, không buồn cười chút nào”. Thẩm Thiên Lăng cười đến chảy cả nước mắt.

Nam tử áo trắng: …

“Tên của ngươi thật độc đáo”. Thẩm Thiên Lăng vất vả lắm mới ngừng cười được, cảm thấy phải bù đắp một chút nên chân thành ca ngợi. “Trách không được phải viết lên áo”

Nam tử áo trắng nghe vậy hừ một tiếng, trên vạt áo có năm chữ lớn “Ta là Bạch Liên Hoa” lấp lánh rực rỡ.

“Ta có thể cười tiếp một lúc không?”. Thẩm Thiên Lăng tựa vào vai Tần Thiếu Vũ hỏi, may mà bên ngoài mưa tạnh, hé ra ánh mặt trời, nếu không mực bị thấm nước nhoè ra thì biết làm sao.

Sắc mặt Bạch Liên Hoa đen một mảng lớn.

“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ cong môi. “Phu nhân chỉ cần cười thôi, chuyện đánh nhau cứ giao cho vi phu là được”

Vừa dứt lời, nam tử áo trắng đã xông lên tấn công, Thẩm Thiên Lăng vừa thấy lạnh sống lưng thì đã bị Tần Thiếu Vũ ôm tới cửa chính.

Tiếng đao kiếm chạm vào nhau vang lên không ngừng, Tần Thiếu Vũ tay trái bảo vệ Thẩm Thiên Lăng chặt chẽ, chỉ dùng một tay mà có thể liên tiếp ép lui nam tử áo trắng, khiến hắn gần như không thể đánh trả.

Ám vệ bảo hộ Thẩm Thiên Lăng của Nhật Nguyệt sơn trang cũng đuổi tới nơi, cùng đánh nhau với đám người bịt mặt.

“Còn đứng đó làm gì?”. Bạch Liên Hoa thẹn quá hoá giận, xoay người rống lên với nữ tử kia.

“Đương nhiên là nhìn ngươi mất mặt”. Nữ tử cười khanh khách, giọng hơi chói tai, giống như đến từ vực sâu dưới lòng đất.

“Bịt tai lại”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng bảo Thẩm Thiên Lăng.

Nữ tử tên là Thiền nương, trên giang hồ nổi danh ác độc, không ai biết rõ nàng b