Polly po-cket
Giang hồ biến địa thị kì ba

Giang hồ biến địa thị kì ba

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325791

Bình chọn: 9.5.00/10/579 lượt.

ng gian? Thẩm Thiên Lăng cẩn thận gỡ nút thắt, kích động đến mức tay cũng run. Nếu một giây kế tiếp có thể trở về thì tốt biết bao, hết thảy xem như một giấc mộng dài! Sau khi tỉnh mộng có TV, có vi tính, có máy bay, có PSP, sẽ không trúng độc, cũng không bị ám sát một cách kì quái, quả thật không thể sung sướng hơn nữa!

Mang theo tràn đầy chờ mong, cuối cùng lớp vải cũng bị mở ra, một viên ngọc xanh nhạt xoay tròn lăn ra.

Thẩm Thiên Lăng: …

Sau một phút, bốn phía vẫn im lặng, không có cánh cửa không gian, cũng không có lỗ đen, trên bàn ánh nến chập chờn, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Căn bản là không quay về được… Thẩm Thiên Lăng hơi thất vọng, vươn tay cầm viên ngọc kia.

Lạnh thấu xương.

Hình như hơi giống Tuyết Lưu Ly và Bích Lục Đồng? Thẩm Thiên Lăng trong đầu loé sáng, đi chân đất nhảy xuống giường móc ra cái hộp gỗ, bỏ viên ngọc màu xanh vào.

Bích Lục Đồng lăn vài vòng, xoạch một tiếng dính vào nhau.

Lẽ nào kiếm được trọn bộ là có thể gọi ra Thần long, đưa mình trở về?

Thẩm Thiên Lăng bị giả thiết này khiến cho >_< một chút, quả nhiên kiếp trước đọc manga hơi nhiều.

Có điều mặc kệ thế nào, nếu ông lão có thể phát hiện chân tướng của mình thì nhất định không phải người bình thường, vậy ít nhiều gì cũng có tác dụng. Thẩm Thiên Lăng dùng sức tách hai viên ngọc ra, đầu tiên dùng vải quấn lấy, sau đó cất vào hai chiếc hộp khác nhau. Đã trải qua kinh nghiệm, lần trước dẫn rắn tới, lần này còn để chung ai biết sẽ dẫn tới thứ kì quái gì nữa!

Tuy còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng tạm coi là có tiến triển. Thẩm Thiên Lăng nằm lì trên giường tự an ủi, thấy hơi uể oải.

Cũng không biết lúc nào mới về được.

Mà trong sảnh trước, một đám đông đang chờ Tần Thiếu Vũ. Phạm Nghiêm buồn ngủ mơ màng xuống lầu thì bị cảnh tượng này làm cho hoảng hốt. “Các ngươi ra ngoài ư?”

“Chẳng lẽ ngươi mới vừa tỉnh ngủ?”. Hoa Đường khinh bỉ nhìn hắn, ngủ trưa ba bốn canh giờ, cũng coi như kì lạ.

“Ai vậy, sao lại bị trói?”. Phạm Nghiêm bối rối nhìn Bạch Liên Hoa trong góc tường.

Thuộc hạ bên cạnh lập tức tiến lên, kéo vạt áo hắn ra cho Phạm Nghiêm xem tên.

“Phụt!”. Phạm đường chủ rất không phúc hậu mà bật cười.

“Vô liêm sỉ!”. Bạch Liên Hoa lệ rơi đầy mặt quát lớn.

“Ngươi nói xem đường đường là nam nhân, sao lại khóc thành bộ dạng này”. Phạm Nghiêm ghét bỏ, tiện tay xách qua Diêu Khiêm đang đứng bên cạnh. “Ngươi xem hắn bé như hạt đậu nhưng cho tới giờ vẫn không khóc”

Diêu Khiêm lạnh lùng nói. “Nam nhân thì không thể khóc sao?”

“Đó là đương nhiên”. Phạm Nghiêm nói liến thoắng. “Động một chút là khóc y như cô nương, còn ra bộ dạng gì nữa!”

“Phu nhân bình thường cũng hay khóc”. Diêu Khiêm nhắc nhở.

Phạm Nghiêm: …

Tần Thiếu Vũ đang bước xuống cầu thang, nghe vậy cũng dừng chân, cười như có như không nhìn Phạm Nghiêm.

“Vừa rồi ta ăn nói lung tung”. Phạm Nghiêm lạnh sống lưng, vì vậy không biết nhục mà nói. “Thật ra bình thường không có việc gì ta cũng sẽ khóc, khóc rất tốt, có thể rèn luyện thân thể, kéo dài tuổi thọ”

Hoa Đường trong mắt đầy khinh thường, ngươi còn có thể mất mặt hơn không?

“Kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không thể nhục nhã!”. Bạch Liên Hoa còn đang hô khẩu hiệu trong góc tường. “Các ngươi giết ta đi!”

“Câm miệng!”. Hoa Đường đạp xuống chỗ cách rốn hắn ba thước.

Phạm Nghiêm phản xạ có điều kiện khép chặt chân.

Diêu Khiêm: …

Bạch Liên Hoa bật khóc thê thảm.

“Khiến hắn yên lặng một chút”. Tần Thiếu Vũ nghe thấy phiền.

“E là không được”. Hoa Đường vẻ mặt khó xử. “Lúc trước Thiền nương tung ra độc dược gì không biết, đúng lúc đổi gió, kết quả toàn bộ rớt xuống mặt hắn, biến thành như vậy, đã khóc nguyên một đường dài”

Tần Thiếu Vũ: ..

Phạm Nghiêm ánh mắt đầy đồng cảm, đứa bé lớn xác này quá xui rồi!

Bạch Liên Hoa nước mắt rơi như mưa, quả thật sắp khóc đến mất nước!

“Trước hết vứt vào hậu viện trói lại, khi nào hết khóc thì dẫn tới gặp ta”. Tần Thiếu Vũ xoay người lên lầu. “Hoa Đường theo ta, những người còn lại nghỉ sớm đi, mai đi tiếp!”

Mọi người nhận lệnh rời đi, Phạm Nghiêm nắm lấy Diêu Khiêm oán giận. “Có đánh nhau sao không gọi ta?”

“Sao ta biết”. Diêu Khiêm đẩy tay hắn ra. “Muốn biết nguyên nhân thì tự đi hỏi Cung chủ”

Phạm Nghiêm trên mặt tràn đầy hai chữ “khổ sở”, nói thì dễ, lỡ gặp lúc hắn mất hứng, lão tử ngay cả Đường chủ cũng làm không được!

Có một lão đại anh tuấn lãnh khốc vui buồn bất chợt, nỗi đau này có ai hiểu thấu!

“Cung chủ”. Hoa Đường theo Tần Thiếu Vũ vào một phòng trống.

“Để Thiền nương chạy mất rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Vâng”. Hoa Đường nói. “Nàng bị thương nhẹ, không nghiêm trọng”

“Có phát hiện tung tích Phượng Cửu Dạ không?”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.

“Không”. Hoa Đường lắc đầu. “Có điều tiểu Ngũ đã âm thầm theo dõi Thiền nương, nếu Phượng Cửu Dạ thật sự rời khỏi tổng đàn Ma giáo, chúng ta có thể tìm tới nơi hắn dừng chân”

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Khổ cho ngươi rồi, đi nghỉ ngơi đi”

“Cung chủ”. Hoa Đường do dự nói. “Thuộc hạ có chuyện muốn hỏi”

“Nếu là về Thẩm Thiên Lăng, ta không muốn trả lời”. Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh lùng.

“…Thuộc hạ biết