Teya Salat
Gọi Chú Là Anh Nhé

Gọi Chú Là Anh Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321260

Bình chọn: 10.00/10/126 lượt.

chứ! Với lại dù anh đồ dỏm mà lại đòi đổi với dù mới xịn của em, khôn quá ha!

– Ặc, cô bé chi li quá! Thôi chuyện cây dù tính sau đi, có muốn tôi đền bù cho cả tuần đứng đợi không?

– Đền bù?

– Ừ, một chầu kem nha!

– …

– Sao? Vẫn còn dè chừng à? Chỉ ở quán gần đây thôi!

Dù vẫn chưa tin tưởng lắm, nhưng không hiểu sao Linh cảm giác anh chàng không phải là người xấu, nên liều mình đồng ý. Dù sao cô cũng rất tò mò, muốn biết thêm về anh ta…

Cả hai ghé vào quán coffee gần đó, trò chuyện vui vẻ. Anh chàng tên Luân, vốn sống ở nước ngoài từ năm 9 tuổi, về nước để điều hành chi nhánh ở Việt Nam. Trông thế mà cũng tài năng thật, Linh nghĩ tuổi cũng chưa ngang bằng ba mình mà đã điều hành cả một công ty thì quả là đáng nể, chắc lo làm quá nên đến giờ vẫn chưa có gia đình, mà biết đâu anh ta nói xạo để cưa cẩm cô?! Thật ra Linh cũng chưa đoán được tuổi anh, hỏi thì hơi ngại, nhưng nói chung cũng hơi già hơn so với mẫu hình lý tưởng của cô. Linh mới 16 tuổi, nên bạn trai bằng hay lớn hơn chừng 3-4 tuổi là vừarồi, nhưng Luân thì có vẻ lớn hơn nữa.

Vẫn giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm, nụ cười hiền, ánh mắt sâu như nhìn thấu suy nghĩ người đối diện, Linh cảm thấy thật thoải mái khi trò chuyện với Luân. Nhiều ngày sau đó, vì lấy cớ trả chiếc dù mà hai người vẫn thường xuyên gặp nhau, nhưng Linh vẫn cứ để quên suốt, thật ra là cô nàng cố tình quên, vì sợ rằng khi trả cây dù – vật kết nối duy nhất giữa hai người, cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa…

Trong dòng suy nghĩ miên man, Linh chợt thấy con tim mình như đang xao động, một chút cảm giác lạ lẫm tựa hồ như thương mến, nhớ nhung, đó có phải là tình yêu không? Linh thật sự cũng không biết nữa, nhưng có một điều rất rõ ràng vẫn luôn hiện lên trong tri thức cô… Là mỗi ngày, Linh đều mong được nhìn thấy gương mặt thân quen ấy, chỉ để chào dăm ba câu cũng được.

Luân vẫn luôn vui vẻ, dịu dàng và gặp Linh thường hơn, hay nhắn tin hỏi thăm và hẹn nhau ở góc quán quen thuộc. Linh cũng không rõ cảm xúc của Luân dành cho mình như thế nào, chỉ biết rằng cả hai vẫn rất vui vẻ…

Một sáng chủ nhật trong mát, Linh hồn nhiên cùng mẹ chuẩn bị nấu bữa ăn trưa. Hôm nay nhà cô có khách, nên mẹ đi chợ mua khá nhiều đồ ăn ngon.

– Khách nào tới nhà mình chơi dạ mẹ?

– Một người chú, em của ba con, ở nước ngoài về được một thời gian rồi nhưng vì bận thu xếp công việc nên đến hôm nay mới ghé.

– Thế ạ? Sao đó giờ con không nghe nói ba có em trai?

– Ừ, vì chú ấy ở nước ngoài suốt, cũng ít khi liên lạc, ông bà nội thỉnh thoảng mới về thăm gia đình mình chứ không đưa chú ấy về chung.

Linh cũng không thắc mắc gì thêm, chỉ thấy hơi lạ, dù gì cũng là anh em ruột nhưng sao chẳng thấy nhắc tới bao giờ? Một lúc sau chú tới, Linh vẫn còn loay hoay làm đồ ăn. Mẹ chạy ra đón cùng với ba, không quên dặn Linh rót nước mời chú. Tiếng nói cười, chào đón rôm rả, bỗng Linh thấy giọng nói nào vừa lạ lại vừa quen. Rót xong ly nước bước ra, mẹ Linh liền lên tiếng:

– Linh, đây là chú ba từ Mĩ về, chào chú đi con!

Linh bước tới cúi chào rồi ngẩn đầu lên nhìn. Từ phía đối diện, cô bắt gặp một gương mặt thân quen. Linh cảm thấy mặt đất dưới chân mình như đang chao đảo, đôi tay mất hết sức lực, ly nước trên tay rơi xuống, vỡ tan tành…

TẬP 2

Linh lúng túng cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ, không cẩn thận để cứa vào tay. Luân bước tới nắm lấy tay Linh, bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời… Mẹ Linh liền lên tiếng:

– Thiệt tình, con gái con đứa mà đểnh đoản quá đi! Để đó mẹ dọn cho, lấy băng cá nhân dán ngón tay lại đi.

– Băng cá nhân để đâu vậy chị hai? – Luân hỏi mẹ Linh.

– Tủ sơ cứu gia dụng ở kế cầu thang ấy. Mà để con Linh nó tự băng được rồi, chú không cần làm đâu!

– Được rồi chị, em thấy Linh có vẻ hơi mệt…

Luân đi lấy rồi băng ngón tay bị đứt của Linh, một cảm giác ngượng ngùng xen lẫn xấu hổ. Linh xin phép lên phòng, Luân vẫn ngồi nói chuyện với ba mẹ cô như không có chuyện gì xảy ra, như thể chưa từng quen biết Linh trước đó. Cũng phải thôi, nhận nhau để làm gì… Khi Luân cũng chỉ đơn thuần xem cô như một đứa trẻ non nớt, chỉ có bản thân cô là mộng tưởng và đơn phương rung động thôi.

Được một lúc thì Luân xin phép về vì còn làm một vài công việc. Từ trên ban công, Linh lén nhìn dáng người cao lớn đang bước vào chiếc xe hơi sang trọng. Thì ra, chiếc tay ga chỉ là “hàng dạo phố” thôi, phương tiện chính của “chú” Luân là xế hộp kia. Một người có chức vị cao, giàu có ai lại đi thích một cô nhóc như Linh được chứ, thiếu gì những cô nàng xinh đẹp nóng bỏng vây quanh để anh lựa chọn.

Dù không muốn nhắc tới nhưng vì cái sự tò mò cứ chen lấn vào suy nghĩ của Linh nên cô nàng buộc phải “hỏi thăm” về người chú mới biết mặt kia. Quả đúng như Linh đoán, Luân đã khá lớn tuổi, năm nay đã bước sang 28, tức hơn Linh 12 tuổi. Xét về khoảng cách, Luân đứng trung gian giữa ba Linh và cô, vì ông lớn hơn Luân 10 tuổi. Thực tế nếu không vì vai vế, Linh cũng không nhất thiết phải gọi Luân bằng chú, cô chỉ thấy thắc mắc là sao ông bà nội lại sinh khoảng cách giữa hai người con xa thế?!

Nhiều đêm trằn trọc không