80s toys - Atari. I still have
H…o..t Boy Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

H…o..t Boy Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323631

Bình chọn: 9.00/10/363 lượt.

ố 5 ở đường nào nữa, em không biết là ở thành phố này có tất cả là 8 cái bến xe số 5 như thế của 8 hãng Bus khác nhau à?

– Ơ… Em… xin lỗi…

– Nếu không phải biết em lên đây bằng hãng Phú Đằng này thì chắc anh phải chạy đến tất cả các bến xe rồi.

– Em xin lỗi mà…

Hu hu, không phải Ryan đang giận chứ? Oa oa oa hình như là giận thật rồi… A… Nhưng mà…

– …

– Nhưng mà sao anh biết lúc lên đây em đi xe này?

– Tất nhiên là biết.

“Vì có lẽ, anh đã thực sự có tình cảm với em … từ lúc đó rồi”

Câu này Ryan đã tự hỏi mình rất nhiều lần… Tình cảm của anh với cô, cứ từng chút từng chút lớn dần lên, dường như đã bắt đầu từ rất lâu rồi…Buổi chiều hôm đó, khi Judy vất vả xách đống hành lý cồng kềnh xuống khỏi chiếc xe đông nghẹt khách, anh đang đi một mình quanh trường. Nhìn cái vẻ hơi lóng ngóng, bỡ ngỡ của cô, anh có thể đoán dc cô là học viên mới của trường. Lúc này đã vào năm học được 1 học kì rồi, để thi vào sẽ rất khó, hơn nữa hiếm khi nào trường lại nhận học viên mới giữa năm thế này. Cô gái kia chắc hẳn phải rất đặc biệt…Cứ thế anh lẳng lặng đứng một góc quan sát cô… Ngày hôm ấy, Judy mặc một bộ váy trắng nhẹ nhàng, không cầu kì nhưng cũng đủ để gây chú ý với anh. Anh, rất thích màu trắng… Vì cảm thấy khá ấn tượng với cô nên số 5 cùng tên hãng “Bus Phú Đằng” rất tự nhiên được anh ghi nhớ. Biết đâu, sẽ có một ngày anh được cùng ngồi trên chuyến xe ấy với cô…Cứ nghĩ đó chỉ là những suy nghĩ nhất thời, nhưng không ngờ cái ngày ấy cũng đến.Phải, chính là ngày hôm nay… Sẽ không chỉ là ngồi chung một chuyến xe như những người xa lạ, bởi vì giờ đây anh với cô đã thân quen hơn trước rất nhiều. Có thể tình cảm giữa hai người chưa thực sự “bắt đầu” nhưng chí ít đối với anh, cô là người con gái đầu tiên khiến tim anh có những rung động mạnh mẽ như vậy… Luôn nghĩ đến cô, lo lắng cho cô,… Từ lúc nào Judy đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh. Đúng là, cô ấy rất – đặc – biệt…

– Biết thế nào? – Tôi hỏi dồn. Hài, các bạn ạ, tôi có một cái tật xấu không thể bỏ được là cực kì tò mò những chuyện liên quan đến bản thân mình, mà một khi đã biết chút chút thì nhất định là phải hỏi cho kì được. Cơ mà chuyện của người khác thì chẳng bao giờ tôi quan tâm đến, cho nên vẫn bị mẹ mắng suốt đấy.

“Con gái lớn rồi mà vô tâm quá! Sau này ai mà rước được cô chứ!”

“Kệ, không ai rước thì con ở với mẹ cả đời!”

“Thôi đi, tôi không muốn nuôi bố cô…”

– … Thì biết thôi! – Ryan nhoẻn miệng cười. Nụ cười đầu tiên trong ngày…

– A, anh cười rồi!

– …

– Thế là không giận nữa nhé?

– Anh giận em hồi nào?

– Ơ… Thế không phải…

– Anh chỉ muốn nhắc nhở để lần sau em không nhầm lẫn kiểu này nữa thôi.

– Chỉ thế thôi?

– Ừ. Nếu em cứ thế này anh… không yên tâm chút nào.

– Em…Nhưng mà, hình như anh…có tâm sự gì à?

– Ừm…

– Ừm là sao?

– Có lẽ do thời tiết thôi hì hì

– Trời hôm nay đẹp mà?

– Ai bảo trời trời xấu mới có chuyện, trời đẹp cũng…

– …

~~~

3 ngày trước…

“Cộc cộc cộc!”

– Vào đi.

– Thiếu gia, cậu có đồ gửi đến ạ!

Ryan hơi ngạc nhiên. Anh vừa thi đấu trận bóng giao hữu với Khoa Truyền thông TXT buổi chiều, giờ vừa về đến nhà đã có đồ gửi đến sao? Vừa vặn vậy à?

– Là ai gửi vậy?

– Một cô gái ạ. Nhưng mà…

– Sao?

– Cô gái này kì lạ thế nào ấy, rất lạnh lùng. Hơn nữa nhìn vào mắt cô ta có cảm giác buồn ngủ thế nào ấy…

– Ừm… Người đó có nhắn gì không?

– Không ạ. Cô ta ấn chuông, tôi ra mở cửa rồi cô ta đưa tôi cái hộp này nói cậu chủ về thì đưa ngay cho cậu, còn nói cậu nhất định phải mở nó.

– Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi. À, lần sau đừng thiếu gia này nọ nữa, cứ gọi tôi là anh Quân đi.

– Uhm… vâng thưa thiếu… à anh Quân. – Kiên cười cười rồi xin phép ra ngoài. Quả thật từ lúc vào ngôi nhà này làm công đến giờ, tuy gọi Ryan là thiếu gia nhưng trong lòng cậu vẫn luôn xem anh như người anh trai của mình vậy. Thân thiện, ấm áp, luôn quan tâm đến tất cả mọi người,… ở Ryan dường như không hề có sự phân biệt của quan hệ chủ – tớ. Bây giờ hiếm người như vậy lắm…

Còn lại mình Ryan trong phòng, anh từ từ mang chiếc hộp được gói ghém không cầu kì lắm này ra bàn rồi lấy con dao dọc giấy cẩn thận tách từng lớp băng keo. Chiếc hộp rất nhẹ, bởi vì vốn dĩ trong đó chỉ có một phong thư và… một bông hồng nhung! Phong thư thực chất là một tờ giấy màu hồng được cuộn tròn lại và giữ bằng một sợi ruy băng đỏ rực. ryan hơi mỉm cười, “Không phải là cô bé nào đó gửi thư tình đến cho mình chứ?”. Trở thành hotboy ngay từ khi mới vào học tại Học viên Royal – ngôi trường vốn được xem là hàng đầu trong lĩnh vực giáo dục, ngôi trường của những cậu ấm cô chiêu, ngôi trường đúng như cái tên của nó: Học viện Hoàng Gia, điều đó với nhiều người là chuyện không tưởng, nhưng với Ryan thì lại hoàn toàn dễ dàng. Anh cùng Dany và Billy tạo thành một bộ ba danh tiếng trong ngôi trường của những siêu sao này như một hiện tượng và cũng là duy – nhất từ trước đến giờ. Không phải vì gia cảnh thuộc “hàng khủng”, cũng không đơn thuần vì vẻ handsome bên ngoài mà chính xác thì “Tam đại thần” chinh phục mọi người bởi tài năng, năng lực, tính cách, phẩm