
muốn bọn trẻ con trong làng đến xem tôi trổ tài, sợ bọn chúng học lóm những ngón nghề bí truyền của tôi. Nhạn tin ngay. Nó không biết là tôi sợ mất mặt trước đám đông.
Khi Nhạn dẫn tôi đến, anh Thoảng và thằng Thể đã đợi sẵn ngoài vườn chuối. Thằng Thể ngày thường nom đã to con, bây giờ nó cởi trần trùng trục, trông càng phát sốt. Nó vạm vỡ cứ như ông hộ pháp. Không dám nhìn nó, sợ mất tinh thần, tôi bèn ngó bâng quơ lên những tàu lá xanh.
Nhưng Thể chẳng tha tôi. Nó liếc tôi, giục:
– Đánh nhau bây giờ chứ ?
Tôi liếm môi:
– Ừ thì bây giờ.
– Vậy anh cởi áo ra đi !
– Khỏi cần ! Tao mặc áo đánh nhau cũng được !
Tôi nói cứng nhưng bụng đã run lắm. Tôi không dám cởi áo vì sợ đối thủ chế giễu lồng ngực xẹp lép của tôi. Tôi đứng trước mặt Thể, xăn tay áo múa vài đường quyền bắt chước trong phim võ hiệp. Thể nhìn lom lom, mặt không giấu vẻ hoang mang. Tôi càng khoái, lại múa may tợn.
Anh Thoảng dặn:
– Không được đánh vào đầu và hạ bộ nghe chưa ! Đứa nào phạm luật kể như thua !
Nói xong, anh bước lui một bước và hô to:
– Rồi ! Bắt đầu !
Tôi càng ra sức hoa tay múa chân. Tôi hy vọng trước những trò lếu láo của tôi, Thể sẽ không dám xông vô.
Thể chần chừ thật. Nó thu hai nắm tay lại nhưng vẫn đứng yên tò mò quan sát.
Tôi liếc nó và co chân lên, hai cánh tay xuôi ra sau lưng.
– Thế gì vậy ? – Thể chớp mắt hỏi.
Tôi đáp, vẫn không đặt chân xuống:
– Thế na`y hả ? Đây là thế “đại bàng quá hải” ! Địch thủ nhào vô là bị vồ liền !
Rồi như thấy thế “đại bàng quá hải” vẫn chưa đủ sức làm cho đối thủ khiếp sợ, tôi liền chụm năm ngón tay lại chĩa ra phía trước, cánh tay cong gập lại như cổ cò. Lần này, không để cho Thể kịp hỏi, tôi hùng hổ thuyết minh liền:
Đây là đòn “nhất dương chỉ” ! Mày nhào vô là tao “mổ” mù mắt !
Nghe vậy, Thể vội vàng nheo mắt lại. Nhưng rồi thấy tôi cứ đứng tại chỗ khoe mẽ, chẳng tỏ vẻ gì sắp sửa tấn công, nó khẽ liếm môi và bắt đầu di động. Nó đi vòng vòng quanh tôi, mắt láo liên lựa thế.
Vẻ mặt lì lợm của Thể khiến tôi phát hoảng. Nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải thấp thỏm quay người theo hướng di chuyển của nó.
Sự lặng lẽ giữ miếng và ánh mắt gườm gườm của hai đối thủ khiến bầu không khí mỗi lúc một căng thẳng, nặng nề. Vừa chậm chạp quay người, tôi vừa đảo mắt nhìn ra ngoài. Anh Thoảng khoanh tay đứng dựa gốc chuối, môi nở một nụ cười kín đáo. Thằng Nhạn thì mắt căng tròn, môi mím chặt, hệt như những người đứng xem đá gà.
Thể chẳng buồn trông ngang liếc ngửa như tôi. Ánh mắt nó dán chặt vào người tôi như thể một cây kim bị hút bởi nam châm.
Rồi đang lừ lừ tiến về bên phải, bất thần nó quay ngoắt người lại phía trái khiến tôi hốt hoảng quay theo. Nhưng Thể ranh như chồn tinh. Tôi vừa đảo người, chưa kịp đứng vững, nó đã ngoặt về bên phải một lần nữa và nhảy bổ vào tôi từ bên hông.
Trong nháy mắt, Thể đã tóm chặt hai chân tôi, kéo mạnh. Tôi chưa kịp tung đòn “nhất dương chỉ” đã buột miệng kêu “oái” một tiếng, đầu đập xuống đất một cú như trời giáng. May mà vườn chuối nhà anh Thoảng nhiều đất cát, nếu không tôi đã bị u đầu chảy máu rồi.
Nhưng Thể vẫn chưa chịu thôi. Nó nhảy lại tính nằm đè lên cái thân hình còm nhom của tôi khiến anh Thoảng phải lên tiếng can thiệp:
– Thôi, đủ rồi !
Nghe vậy, Thể lật đật lui ra. Trong khi đó, tôi lồm cồm ngồi dậy, áo quần nhem nhuốc, mặt đỏ như gấc chín.
– Đánh nữa chứ ? – Thể hào hứng hỏi, nó đã hết ngán những trò múa may của tôi.
Tôi phủi bụi trên áo rồi lắc đầu:
– Thôi, tao không đánh nhau nữa đâu !
Cuộc so tài giữa con nhà Thiếu Lâm với một người không biết võ đã diễn ra ngắn ngủi và kết thúc chóng vánh như thế, trong nỗi sượng sùng của tôi.
Trên đường về, tôi lầm lũi đi bên cạnh Nhạn, không nói một câu. Nhạn cũng chẳng buồn mở miệng. Nó buồn lây nỗi buồn của tôi.
Mãi đến khi về gần tới nhà, Nhạn mới rụt rè lên tiếng:
– Sao khi nãy anh thua lẹ quá vậy ?
– Sáng nay tao trúng gió sổ mũi quá trời, mày không thấy sao ?
Tôi vừa đáp vừa liếc Nhạn. Dòm ánh mắt nó, tôi biết lần này nó chẳng tin lời tôi lấy một mảy may.
Chương 9
Sau lần đó, anh Thoảng tìm gặp riêng tôi.
– Chương không biết võ sao còn đánh nhau với thằng Thể làm chi ? – Anh mỉm cười hỏi.
Thoạt đầu tôi lúng túng định chối quanh. Nhưng rồi thấy nói dối coi bộ không êm, tôi đành phải ngượng nghịu khai thật mọi chuyện.
Nghe xong, anh Thoảng gật gù:
– Ra là vậy!
Rồi anh nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay gầy guộc của tôi, dịu dàng nói:
– Nếu Chương muốn học võ, anh sẽ chỉ cho Chương.
Tôi trố mắt:
– Anh chỉ ?
– Ừ.
– Anh biết võ ?
Anh Thoảng cười hiền lành:
– Không biết làm sao chỉ cho Chương được!
Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên:
– Anh học võ ở đâu vậy ? Ở thôn quê đâu có võ đường ?
– Anh học ở ba anh.
Tôi liếm môi:
– Võ thiếu lâm hả ?
Anh Thoảng lắc đầu:
– Không! Võ ta!
Rồi anh nói, giọng buồn buồn:
– Ba anh là một người rất giỏi võ. Những năm trước đây, ông rất khỏe mạnh, nhưng từ ngày mẹ anh mất, ông buồn, sinh ra tật uống rượu. Uống riết, bây giờ bị sưng gan.
Kể từ hôm đó, tôi lén lút