
học võ với anh Thoảng. Bọn trẻ trong làng lắm đứa đến năn nỉ anh nhưng anh không dạy. Anh sợ bọn trẻ biết võ càng sính đánh nhau. Anh chỉ dạy riêng tôi. Một phần do anh mến tôi, phần khác thấy tôi ốm yếu, anh muốn tôi học vài bài quyền để rèn luyện thân thể.
Tôi học võ với anh Thoảng vào những buổi trưa. Đợi cho Nhạn và Dế ngủ say hoặc đi đâu vắng là tôi tót qua nhà anh.
Anh dẫn tôi ra vườn chuối, bắt tôi tập hít đất. Rồi anh bắt tôi ngồi xếp bằng, luyện độ dẻo của cổ tay. Tôi phải vặn vẹo cổ tay hằng trăm cái trước sự theo dõi của anh. Rồi tôi phải hì hục tập các thế tay.
Mấy ngày sau, anh ráp các thế lại thành một bài tập liên hoàn. Đó là bài tập luyện gân. Anh bảo đi xong một bài luyện gân thì đứng giữa trời rét cũng không thấy lạnh.
Muốn tập bài luyện gân, phải đứng theo thế trung bình tấn. Anh Thoảng bảo tôi xoạc chân bằng hai vai, rùn đầu gối xuống và giữ lưng cho thật thẳng. Anh Thoảng làm ngó dễ ợt nhưng không hiểu sao tôi tập hoài không được. Tôi “trung bình tấn” một hồi, thế nào đầu gối cũng run run và từ từ sụm xuống. Lúc giữ được cặp chân thì cái đầu lại chúi về phía trước.
Thoạt đầu, anh Thoảng còn giữ thăng bằng giùm tôi. Sau một hồi, thấy vất vả quá, anh bảo tôi dựa lưng vô gốc chuối mà tập.
Khi tôi “đi” thuần thục bài luyện gân, anh Thoảng bắt đầu dạy tôi các bài quyền bao gồm các thế đánh đỡ. Trưa này qua trưa khác, tôi say sưa quần thảo với các đối thủ tưởng tượng trong vườn chuối sau hè nhà anh Thoảng. Tôi mường tượng các thân chuối là địch thủ, đấm nhói cả tay.
Chuyện tôi học võ với anh Thoảng không giấu giếm lâu được. Một hôm, Dế níu tay tôi, gặng hỏi:
– Trưa nào anh cũng đi học võ phải không ?
Tôi giật thót và vội vàng chối biến:
– Đâu có!
Dế cười:
– Anh đừng chối! Em biết hết! Anh học võ với anh Thoảng!
Tôi ngạc nhiên:
– Sao mày biết ?
– Trưa hôm qua, lúc anh lẻn ra khỏi nhà, em len lén chạy theo. Em rình em thấy hết.
Tôi đặt tay lên vai Dế:
– Em đừng kể với ai nghen!
– Ừ.
Dế ngoan ngoãn gật đầu. Rồi nó vụt hỏi:
– Anh biết võ rồi, còn học võ chi nữa ?
Hóa ra Dế chưa biết chuyện tôi bị thằng Thể cho “nằm đất”. Câu hỏi bất ngờ của nó khiến tôi lúng túng mất mấy giây mới trả lời được:
– Tao hả ? Tao chỉ biết võ Thiếu Lâm thôi! Bây giờ tao học thêm võ ta!
Dế chẳng để ý đến vẻ bối rối của tôi. Nó lại hỏi:
– Võ ta “chiến” hơn võ Thiếu Lâm không ?
– “Chiến” hơn! Mà mày hỏi chi vậy ?
Dế không đáp mà lại hỏi:
– Anh học tới đâu rồi ?
Tôi không hiểu:
– Tới đâu là sao ?
Dế khịt mũi:
– Là đánh nhau ngon lành chưa ?
Tôi cung tay lại, vênh mặt:
– Khỏi hỏi! Bây giờ mình tao dư sức chấp mười thằng Thể!
Nói xong tôi bỗng giật nảy người. Tôi nhận ra mình vừa nói hớ. Từ hôm đó đến nay, trận so tài với Thể vẫn không ngớt ám ảnh tôi. Nhưng Dế chẳng khám phá ra tâm sự u uẩn của tôi. Nó nhún vai:
– Anh Thể phe mình, đánh nhau với ảnh làm chi! Anh có ngon thì “đụng” với tụi xóm Miễu kìa!
Tôi liếm môi:
– Tụi thằng Dư hả ?
– Ừ. Hôm trước tụi nó ném anh suýt mù mắt, anh phải phục thù!
Dế chơi đòn khích tướng. Tôi nóng máu ngay:
– “Đụng” thì “đụng”, sợ gì!
Chương 10
Tôi, Dế và Nhạn “phục kích” tụi thằng Dư ở bờ suối bên kia. Dế bảo buổi trưa tụi thằng Dư thường lùa trâu xuống dầm mình cho mát. Phục ở ven bờ, thế nào cũng tóm được chúng.
Nhưng hai ngày đầu, tụi thằng Dư không xuất hiện. Ba đứa tôi ngồi vắt vẻo trên cành ổi sát mép nước, chờ đỏ con mắt. Trong khi Nhạn và Dế nhướng mắt dòm dỏ bốn phía để tìm tung tích đối phương thì tôi lại lo ngay ngáy về chuyện khác. Để tham gia “phục kích” tụi xóm Miễu vào những buổi trưa, tôi phải nói dối anh Thoảng là tôi ở nhà phụ dì tôi làm giàn mướp. Tôi cứ sợ anh qua chơi thình lình, không thấy tôi, anh sẽ biết ngay là tôi phịa chuyện. Anh mà giận tôi, không dạy tôi học võ nữa thì khốn.
Nhưng may làm sao, thời gian trốn học của tôi không kéo dài.
Trưa ngày thứ ba, lúc tôi đang ngồi nhai ổi non chóp chép thì Nhạn bất thần kêu lên:
– Tụi nó tới!
Tôi lật đật ném trái ổi đang gặm dở xuống suối và vạch lá nhướng cổ dòm ra.
Tụi xóm Miễu đang tới thật. Bữa nay tụi nó chỉ đi có hai đứa. Thằng Dư và một đệ tử của nó đang đủng đỉnh trên lưng trâu, vừa đi chúng vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại bật lên những tràng cười giòn giã. Tội nghiệp chúng nó. Chúng không biết tai họa đang đến gần.
Trong khi thằng Dư và đồng bọn thong thả giục trâu xuống suối thì ba đứa tôi nín thở ngồi yên trên chạc ổi. Chúng tôi sợ gây ra tiếng động, tụi thằng Dư sẽ hốt hoảng phóng trâu vọt mất. Và như vậy, tôi sẽ chẳng còn một dịp may nào để phục thù.
Khi tụi xóm Miễu cỡi trâu vừa tầm, Nhạn khẽ khoát tay. Lập tức ba đứa tôi nhún mình phóng xuống, ôm chặt cổ địch thủ. Nhạn “phụ trách” thằng đệ tử. Tôi và Dế “chăm sóc” thằng Dư.
Tụi xóm Miễu bị bất ngờ, không kịp trở tay, đành đưa lưng ra đỡ những cú đấm. Quần nhau một lát, năm đứa đều tuột khỏi lưng trâu, rơi tòm xuống nước.
Tôi mới tập bơi nên rất sợ những trận đánh nhau dưới nước. Nhưng Nhạn đã trấn an tôi. Nó bảo trận thủy chiến sẽ chỉ xảy ra ở sát bờ,