
oát thân.
Hạng Vũ theo lời, sai Anh Bố lĩnh một vạn quân đi về hướng Nam, Hoàn Sở lãnh một vạn quân đi về hướng Bắc. còn mình tự lĩnh ba vạn quân đi tiền đạo. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, đợi đến đầu canh hai khởi sự .
Ðêm ấy không trăng, ánh sao lờ mờ chiếu xuống khoảng không gian như màu sữa đục. Rừng núi phủ màu đen, các ven đường rải rác những lùm cây rậm , lấp loáng bóng người, đó là hai đạo binh phục của hai tướng Sở kéo đến.
Cảnh vật đang chìm đắm trong giấc ngủ u buồn, bổng vang lên những tiếng quân reo, tiếng chiêng trống rợp trời .
Chương Hàm mừng rỡ , ngỡ là quân Sở dến cướp trại, liền truyền hai toán quân phục của mình xông đến bao vây. Nhưng liền lúc đó , hai cánh quân Tần bị chận lại , do hai cánh quân Sở đã phục sẵn.
Chương Hàm được tin, biết cơ mưu đã hỏng , truyền quân nhổ trại lui binh.
Hạng Vũ đuổi theo hơn hai mươi dặm thì đến nước Triệu .
Trong thành nghe tiếng quân reo biết quân Sở đến cứu , truyền khai thành để tiếp ứng ,hai mặt đánh dồn lại,
quàn Tần không biết đường nào chạy, bị giết hơn nữa.
Chương Hàm không còn thiết gì đến quân sĩ, dẫn mấy tên kỵ mã chạy trốn về Khúc Dương.
Giải vây được nườc Triệu , vua Triệu dẫn bọn Chương Nhĩ. Trần Dư ra ngoài thành đón tiếp quân Sở vào thành đại yến.
Hạng Vũ nói :
– Bây giờ chưa phải là lúc vào thành an nghỉ. Chương Hàm vừa bại trận. ta phải thừa thắng đuổi đến đất Tần, tiêu diệt lực lượng. Nếu vào thành e chậm trễ thì giờ , giặc được nghỉ ngơi, nuôi thêm thế lực, ta phải tốn thêm nhiều công phu .
Nói xong, truyền Quý Bố, Chung Ly Muội thống lãnh hai mươi vạn quân hạ trai ngoài thành Triệu, còn mình thống suất đại binh đuổi theo Chương Hàm.
Quân Hạng Vũ đi đến đâu cũng được quần chúng tiếp đón nồng hậu. Các chư hầu đều ra bái vọng hai bên đường tỏ sự biết ơn của mình đối với nước Sở .
Phạm Tăng nói vói Hạng Vũ :
– Nay Chưong Hàm trốn đã xa rồi , lòng người đều ngưỡng vọng quân ta , các chư hầu phục tùng nước Sở, đó là lúc tướng quân lấy nước làm nhà, hà tất phải dấn mình trong đám mưa tên rừng giáo làm chi ? Sức mạnh một người không bằng sức mạnh của toàn thể của chính nghĩa . Phương chi , mới có ba ngày, tướng quân thắng luôn chín trận, phá ba mươi vạn quân Tần, từ xưa đến nay chưa có tướng nào lập được kỳ công như vậy. Tôi thiết tưởng nay hãy tạm dồn binh ở Chương Nam để dưỡng sức quân đã. Hiện nav Triệu Cao đang chuyên quyền, áp chế vua Nhị Thế. Triệu Cao là đứa tiểu nhân, ganh tị, Chương Hàm chẳng bao lâu cũng bị hại. Chờ cho triều đình vua Nhị Thế rối loạn, ta sẽ tìm kế tiến thủ.
Hạng Vũ khen phải, nói :
– Xin tuân lời quân sư chỉ giáo.
Ðoạn. truyền đóng quân lại ở Chương Nam .
Trong lúc đó , Chưong Hàm thu nhặt tàn quân, còn lại độ mươi vạn, kéo qua Chương Hà, đóng đồn tại cửa Hàm Cốc, và làm sớ gởi về triều xin quân tiếp viện.
Triều thần hay tin Chương Hàm thua luôn chín trận, tổn thất ba mươi vạn quân, đều khiếp sợ, ăn ngủ không yên.
Triệu Cao quyền chính gồm một tay , các việc quan hệ đều giấu hết, không để lộ cho vua Nhị Thế biết.
Các quan ai trái ý , lập tức tìm cách ám hại, vì vậy ai cũng sợ, không dám nhìn mặt.
Một hôm, Triệu Cao đem dâng cho vua Nhị Thế một con hươu , mà nói là con ngựa.
Vua Nhị Thế cười lớn, nói :
– Thừa Tướng lầm rồi ! Ðó là con hươu chứ đâu phải con ngựa . Nhị Thế ngoãnh qua hỏi triều thần :
– Có người lặng thinh không dám nói, có người nói thẳng là con hươu, có người a dua theo Triệu Cao nói là con ngựa.
Người nào nói thẳng đều bị Triệu Cao tìm cách hãm hại. Quần thần lại càng sợ Tnệu Cao hơn.
Thừa Tướng Lý Tư thấy vậy lòng băn khoăn không yên. Triệu Cao biết Lý Tư không ưa mình, một hôm tìm cách nói : – Nay cõi Quan Ðông giặc giã nổi lên như ong vỡ tổ, Chương Hàm thua mấy trận, nước nhà đương cơn nguy ngập , tôi là quan hoạn không được phép tâu bày , đó là nhiệm vụ chính của quân hầu , sao quân hầu vẫn lặng yên không tiến gián ?
Lý Tư buồn bã nói :
– Bệ hạ ở mãi trong thâm cung, tôi làm sao tiến gián đươc .
Triệu Cao hăm hở nói :
– Quân hầu cứ sắp sẳn lời tấu đi, lúc nào có thể tiến gián được tôi sẽ tin cho quân hầu biết để vào yết kiến.
Lý Tư ngỡ Triệu Cao có thiện cảm với mình , ngờ đâu đó là ác ý của triệu Cao .
Triệu Cao nhân lúc vua Nhị Thế đang say sưa với các phi tần trong thâm cung , ìửa dục phừng phừng trong men rượu , liền sai người bảo Lý Tư :
– Lúc này có thể tâu bày dược, xin Thừa Tướng vào yết kiến.
Lý Tư tin thật, xin vào tâu.
Lần thứ nhất vua Nhị Thế từ chối . Lý Tư lại xin lần thứ hai, rồi lần thứ ba.
Vua Nhị Thế thấy Lý Tư lải nhải mãi, nổi giãn mắng :
– Trẫm đang lúc vui vầy với phi tần, sao Lý Tư lại dám vô lễ như vậy ?
Triệu Cao liền lợi dụng cơ hội kiếm lời dèm tấu :
– Lý Tư cậy mình có công lập Bệ hạ trước kia ước vọng được bê hạ cắt đất phong vương, nhưng ước vọng ấy không thành đem lòng oán trách. Vừa rồi sai con là Lý Do1àm quan Thái Thú ở Tam Xuyên mục đích để tư thông với Sở xin bệ hạ phải xét mới được.
Từ đó vua Nhị Thế có ý ghét Lý Tư, và Lý Tư cũng biết Triệu Cao muốn hại mình, liền làm biểu dâng lên kễ tội Triệu Cao , xin vua bõ cung A