
lớp, Thư đã thấy cả một góc lớp sáng rực lên một màu tươi roi rói.
Ánh sáng đó là từ cái đầu vàng tóe loe của Nhân.
Thích thú, Thư chạy lại vừa xoa đầu cậu ta, vừa cười nham nhở:
– Oa! Đống phân nào lù lù ở trên đầu ông vậy?!
Hôm qua chỉ thấy Việt đến nói một tiếng bận rồi bỏ về, không thấy Nhân đâu cả. Hóa ra cậu ta mất cả buổi tối đầu tư cho đống rơm khô này!
Nhân hất tay Thư ra, cứng nhắc mở sách vở:
– Yên nào! Để im cho đại ca chăm ngoan học bài!
Thư cười gian túm một nắm tóc Nhân giựt cái phựt rồi chuồn về chỗ.
Có lẽ qua trận thi đấu bóng rổ vừa rồi, Nhân đã nhận ra bản thân nên tách biệt khỏi cái bóng của anh trai mình càng sớm càng tốt. Tuy cách này chỉ mang tính hình thức nhưng phần nào cũng đã chứng tỏ sự thay đổi trong con người cậu ta. Đó là điều đáng mừng!
Ngày hôm nay đến đợt sắp xếp lại lớp, những người có thành tích và ý thức một trong hai cái hoặc cả hai đạt dưới tiêu chuẩn sẽ bị chuyển xuống lớp chọn hai hay lớp thường. Đổi lại, những thành viên từ hai lớp đó nếu kì thi vừa rồi điểm cao thì sẽ được chuyển đến đây.
Năm ngoái, có vài mống nữ sinh thì bị chuyển đi gần hết. Tuy nhiên, năm nay gần chục nam sinh chuyền đi, thay vào đó cũng tương đương như vậy số người chuyển vào. Nhưng điều đáng nói ở đây là chỉ có duy nhất một tên con trai. Còn lại chỉ toàn con gái. Vả lại, những nữ sinh chuyển vào năm nay ai cũng xinh tươi hết trơn!
Nam sinh lớp 11B3 giống như được thổi một làn gió mới vì lớp cuối cùng thày cũng có thêm con gái. Dù vậy, mấy làn gió đó lại tạt hết về phía Phong và Duy.
Thư ngồi cạnh Phong nên cũng bị ảnh hưởng không ít bởi “trận gió mùa Đông Bắc” này. Cứ đến giờ ra chơi chuyển tiết, tiếng trò chuyện, hò hét, cười cợt của các nữ sinh the thé lên làm nó thấy rất nhức tai.
Đã giờ chuyển tiết thư tư, cả đám người vẫn vây quanh Phong, liên tục hỏi:
– Mình làm quen nhé!
– Năm nay có phải Phong sẽ diễn vai Nam Tào trong gala gặp nhau cuối năm của trường mình tháng sau không?
– Ôi chà, thế thì đẹp trai hết biết!
Phong thì rất tự nhiên, chậm rãi đáp lại từng người một.
Bên hỏi, bên đáp, bên khen. Nhìn cái cảnh đó mà Thư muốn bĩu môi ngàn lần khinh bỉ.
Phong thật đáng ghét! Được hotgirl bủa vây nên tự mãn ra vẻ ta đây! Tối qua mới tâm sự trắc trở yêu đương, thế mà sáng nay đã cười nói rất là thân thiện với một đám nữ sinh.
Suy cho cùng, con trai vốn khi sinh ra đã mang căn bệnh sĩ gái mãn tính!
– Thư ởi Thư ơi! Ra bó người gặp nè!
Tên lớp phó bốn mắt từ ngoài cửa thò đầu vào lớn giọng gọi. Thư tròn mắt chỉ ngón trỏ vào mặt mình, ý hỏi ” Tôi? “.
Cậu ta gật đằu như bổ tỏi:
– Ừ, có bé giai lớp dưới đẹp trai cực kì đang đứng ngoài hành lang chờ bà. Nó nhờ tôi gọi bà ra có việc riêng cần hú hí đấy!
Thư nghe vậy khóe môi giật giật. Người ta đang đứng ở ngay ngoài mà to mồm như vậy! Bệnh hám giai của tên lớp phó này lại nổi lên rồi!
Đúng, cậu ta là một shotacon chính hiệu – một kẻ cuồng ngắm những thằng nhóc đẹp trai dưới mười sáu tuổi!
Nhưng tiếc là nhầm, “bé giai” trong lời nói chính là Huy. Tuy nhiên, hắn đã mười bảy bẻ gãy sừng trâu và sắp đạt ngưỡng cửa mười tám tuổi rồi!
Thư bước ra thấy Huy, nó mới sực nhớ vụ hôm qua sau khi nó trở về nhà, lục túi áo ra thì thấy điện thoại mất tiêu. Không cần tiêu tốn tí chất xám nào nó cũng đoán ra là hắn giở trò.
Thư vênh váo đứng ngay trước mặt Huy, một tay chống hông, một tay chìa ra phía trước:
– Đưa đây!
Huy hì cười nắm lấy tay Thư:
– Nói chuyện với người lớn tuổi hơn mà chống hông vậy ha?!
Nó liếc mắt xem thường:
– Với người lấy đồ của mình thì cần chi phải dùng kính ngữ!
– Haiz! Có lòng tốt đến tận cửa lớp trả lại, vậy mà… – Hắn quả quyết quay người bước đi – Sò rí, hỏi điện thoại thì hiện đang cư trú ở hiệu cầm đồ.
Thư biết Huy ám chỉ điều gì, nó túm lấy vạt áo Huy phụng phịu ráng rặn ra lời nài nỉ:
– Anh…cho em xin lại con “dế”!
– Tốt! Thế mới đúng chứ!
Hắn kéo tay nó bỏ điện thoại vào. Ngay khi nhận được đồ cần, ngay lập tức nó đá thẳng vào chân hắn, trợn mắt quát:
– Khốn! Giỡn mặt này!
Đánh xong, Thư giơ ngốn giửa ra rồi chạy, tót vào lớp, hí hửng cầm điện thoại trở về chỗ ngồi.
Lấy tiền đã mất từ tay trộm, lại còn theo ngôn ngữ chính trị là bằng “hòa bình, đàm phán đôi bên”.
Nếu mà kể cho người khác nghe, điều này là không tưởng! Nhưng mà nó lại vừa làm cái việc khó hình dung đó!
Thư mở điện thoại ra, tính coi xem tài khoản của mình có “bay” đồng nào không. Chẳng ngờ được, đập vào mắt nó là một hình ảnh phải dùng từ “khiếp đảm” để hình dung.
Là khuôn mặt Huy, hắn chụp tự sướng mà đơ ra như nước đá ngàn năm, tay còn cầm xấp tiền giơ sát cạnh mang tai.
Hình nền đó làm Thư nghệt mặt ra và muốn rớt thẳng cằm xuống mặt đất.
Nhưng chưa kịp đổi lại hình nền thì một bàn tay từ phía sau chộp lấy điện thoại của nó, kèm theo đó là giọng nói oang oang bỡn cợt:
– Há há, trời ui! Bài hình ‘hốt bôi’ làm nền cơ đấy! Theo trí nhớ tồi của tôi thì người trong ảnh hình như là cái thằng nhóc lớp dưới vừa đứng tình tứ với bà ngoài hành lang đúng hông nhẩy?!
Vẻ mặt Nhân gian trá áp sát về phía Thư, tay cậu ta còn cầm