
ư thế nào chứ.
Chưa đi được mấy bước đã thấy Minh đứng ngay hành lang nơi khuất người, hình như đợi ai đó. Từ khoảng cách này, chắc anh cũng đã nghe hết mọi chuyện.
-Sao thế, đợi tôi à?- Bảo cười mỉm.
-Cậu muốn gì?
-Tôi không hiểu cậu đang nói gì.
-Dừng giở giọng đó với tôi, cậu là người như thế nào, tôi hiểu rất rõ.
-Vậy sao, thế cậu hiểu tôi như thế nào?
-Tôi không cho phép cậu có hành động gì làm tổn thương đến Mai.
-Ồ, tôi đã làm gì đâu mà cậu gấp gáp đến thế, càng như thế tôi càng muốn xem cô bé ấy như thế nào rồi.
-Cậu là cố tình chống đối tôi?
-Chúng ta vốn lúc nào chẳng thế.-Ánh mắt Bảo nhìn Minh chẳng còn vẻ trêu đùa mà hoàn toàn giống như kẻ thù.
-Rốt cuộc cậu muốn làm gì?
-Đó là việc của tôi.
-Việc giữa chúng ta đừng nên kéo người khác vào.
-Chỉ cần có liên quan đến cậu thì sẽ có liên quan đến tôi.
-Cậu còn định như thế đến bao giờ?- Minh tức giận.
-Đến bao giờ tôi cảm thấy hài lòng là được.
-Cậu thật hết thuốc chữa.
-Là do ai mà ra?- Lời Bảo nói như châm chọc.
“Bốp”.
Minh quá tức giận đã ra tay đánh Bảo một cái. Bảo lau đi vết máu trên miệng, khẽ nhếch môi rồi đánh trả Minh một cái. Cứ như thế, hai người cứ liên tục đánh qua đánh lại đến bầm tím cả mặt. Mọi chuyện tưởng chừng sẽ không kết thúc nếu không có sự xuất hiện của nó.
-Hai anh đang làm gì thế?
Nó hoảng hốt chạy lại can ngăn. Thấy nó tiến lại, cả hai lập tức ngừng tay, Mai lo lắng nhìn gương mặt bầm tím của Minh rồi lại nhìn sang Bảo, hai người này không biết là đang làm trò gì đây nữa.
-Hai anh rốt cuộc là đang làm gì thế?
-Không có gì đâu. Em sao lại ở đây?- Minh lên tiếng trước, anh không muốn Mai phải lo lắng.
-À, em… em định xuống đây đi dạo. Hai anh thực sự không có chuyện gì chứ.
-Không sao đâu, em về lớp đi.- Minh hầu như không để Bảo nói.
Nó ái ngại nhìn về phía Bảo, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Nhìn vết thương của cả hai có vẻ rất nghiêm trọng nhưng không ai chịu cho nó biết chuyện gì xảy ra, nó rất muốn ở lại chăm sóc nhưng không được. Trước nay nó chưa bao giờ cãi lại lời anh Minh, vì vậy nó đành quay lưng bước đi, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Nhìn thấy bóng lưng của Mai đã đi khuất, Minh mới quay lại phía Bảo thì bất ngờ bị lãnh một cú đấm vào mặt.
-Cậu…
-Trả lại cho cậu thôi.
-Tôi cảnh cáo cậu không được lại gần Mai.
-Tôi chẳng việc gì phải nghe cậu.Bảo buông lại một câu rồi lạnh lùng bước đi. Cái dáng vẻ cô độc ấy đã theo anh suốt một thời gian dài…
Chương 19: Đi Chơi
-Mẹ ơi, con đi đây.- Hoàng vừa xỏ giày, vừa nói vọng vào nhà.
-Con nhớ về sớm đấy, hôm nay nhà ta có mời nhà Mai đến ăn cơm.
-Thì mẹ và bố đón tiếp là được rồi, cần gì phải có con.- Hoàng tỏ ra không quan tâm.
-Con có nghe lời không thì bảo, hay con muốn ở nhà?- Bà Hà tỏ vẻ không vui.
-Con biết rồi, con sẽ về mà. Con đi đây.- Cậu nhanh chân chạy đi, nếu còn nấn ná thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
-Đi thôi.
Hoàng cùng đám bạn bước đi. Hôm nay ngày nghỉ nên cậu muốn ra ngoài chơi một lúc. Khi nghe mẹ nói là cả nhà Mai sẽ đến ăn cơm, cậu thật sự có chút mong ngóng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như không. Con người cậu lúc nào cũng vậy sao?
-Này suy nghĩ gì vậy?- Một cánh tay vỗ lên vai cậu.
-À, không có gì…
Tại nhà Mai.
-Anh Minh, ta đi thôi.- Mai háo hức hệt như trẻ con.
-Hai đứa đi đâu vậy.- Mẹ nó hỏi.
-Hôm nay là ngày nghỉ, anh Minh và con đi chơi ạ.
-Không được, tối nay nhà ta có hẹn ăn tối với nhà cô Hà. Lần nào con đi chơi cũng về muộn, làm sao mà đi được.
-Vậy thì bố mẹ đi đi, con không muốn đi đâu.- Nó phụng phịu nhìn anh.
-Lâu lắm mới có ngày nghỉ, hai chúng con đi chơi để thư giãn một chút. Em nó không muốn đi thì mẹ cũng đừng ép.
-Nhưng…
-Anh à, em đợi anh ở ngoài nhé.
Nó không đợi mẹ nói hết câu đã chạy ra ngoài, nó mà không nhanh chân thì chắc hôm nay khỏi đi chơi mất.
Nhìn thấy nó vội vội vàng vàng chạy trước, Minh không khỏi cảm thấy buồn cười, nó không thích đến thế cơ à?
-Mẹ cũng đừng nên ép nó quá. Con đi đây.
Minh chuẩn bị xong rồi ra ngoài. Nó đang đứng đợi anh.
Tối qua nó đã vào phòng anh nài nỉ suốt đêm để anh đưa đi chơi. Đương nhiên anh không thể nào từ chối nó. Vậy là chiều nay nó đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chẳng lẽ sợ anh nó nói không giữ lời sao?
-Anh sao thế?- Nó hỏi.
-Em làm gì mà sốt sắng như thế? Cứ như sợ anh đổi ý không bằng.
-Đâu có, em muốn tới sớm để được chơi nhiều hơn thôi.
-Em đã là học sinh trung học rồi đấy.
-Thì đã sao, chẳng lẽ học sinh trung học thì không được đi chơi.
-Em… trẻ con quá đấy.
-Đi thôi anh.
Nó kéo tay Minh đi nhanh về phía khu vui chơi thường hay đến.
Nó lại tiếp tục với đam mê của mình cùng những trò chơi đậm chất… con trai, và hình như lần nào nó cũng không được như ý muốn. Nhưng chỉ cần được vui chơi là tốt rồi, tâm trạng cảm thấy rất thoải mái, còn hơn là ở nhà rồi phải đến nhà Hoàng gặp mặt cậu ta.
Minh nhìn nó vui chơi hăng hái, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ không ít, chỉ có khi ở bên cạnh nó, cậu mới có thể tháo bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng kia mà quan tâm, chăm sóc nó, cũng chỉ có nó mới có th