XtGem Forum catalog
Hạnh phúc đơn giản là ta được bên nhau

Hạnh phúc đơn giản là ta được bên nhau

Tác giả: lilynguyen

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322874

Bình chọn: 8.00/10/287 lượt.

iên, tớ mà ra tay thì đương nhiên là rất tốt.

-Có tự mãn quá không vậy?- Bảo đứng một bên hững hờ.

-Này, đừng có mà làm người khác mất hứng.- Dương nhăn mặt.

-Ok, cứ ở đó mà tự tâng bốc mình đi.- Bảo quay đi để ba đứa tiếp tục tíu tít chuyện trò.

-Tôi không nghĩ cậu sẽ tham gia đấy.- Bảo đứng bên cạnh Minh.

-Tôi cũng không nghĩ là cậu cũng tham gia.

-Tò mò thôi, tôi muốn xem xem cô nhóc kia như thế nào.

-Cậu rốt cuộc thì vẫn muốn như thế đến bao giờ.

-Đến khi nào tôi cảm thấy thỏa mãn.

-Cậu…

Minh nhìn sang Bảo, cái dáng vẻ dửng dưng của Bảo khiến anh cảm thấy khó chịu, hơn nữa cái ý nghĩ không thể nắm bắt của cậu ta càng làm anh khó chịu hơn. Bảo cũng nhìn chằm chằm vào Minh, ánh mắt lộ rõ sự thách thức.

-Anh Minh, anh Bảo, lại đây nhanh lên, em sắp thi rồi đấy.

Nó chạy lại kéo Bảo và Minh đi về phía cuộc thi đang tiếp diễn. Hai ánh mắt đang gay gắt ngay lập tức dịu xuống.

-Chúc nhóc thành công nhưng không vượt qua được thành tích của anh.- Bảo xoa đầu nó.

-Anh chúc thế thì thôi đừng có chúc.- Nó phụng phịu.

-Cẩn thận đấy.- Anh Minh vẫn dịu dàng với nó như thường ngày.

-Vẫn là anh Minh tốt nhất.- Nó mỉm cười, nụ cười rạng ngời như nắng mùa xuân.

-Nhanh lên đi, lề mề quá.- Hoàng cảm thấy bự tức khi thấy nó cùng Bảo và Minh vô cùng thân thiết.

-Cậu làm gì mà cau có mãi vậy, chẳng vui tí nào.

-Vào chỗ đi.

-Không cần cậu phải nhắc.- Nó cũng giận dỗi theo.

Cuộc thi bắt đầu, dù trước đó có giận dỗi bao nhiêu nhưng khi chính thức bước vào cuộc thi thì nó và Hoàng hoàn toàn nhập tâm vào cuộc thi, cả hai đều cố gắng hết sức để giành được phần thắng. Phải nói là cả hai phối hợp cũng khá là ăn ý với nhau.

Nhưng kết quả cuối cùng là…

-Đội giành được phần thưởng trong cuộc thi lần này là… Dương- Bảo, chúc mừng các em với thành tích đạt được là 20 quả bóng.

– Chúng ta chỉ thua có một quả.- Nó hậm hực đứng cạnh Hoàng.

-Không sao, phần thi sau chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng.- Hoàng an ủi nó.

-Đúng vậy, nhất định chúng ta sẽ thắng.- Nó quyết tâm.

Hoàng khẽ mỉm cười, nó quả thật rất đáng yêu, từ khi nào nó đã dùng từ “chúng ta” thế nhỉ?

Chương 30: Chạy Đôi

Phần thi tiếp theo là chạy đôi. Các em sẽ chạy theo cặp đã được chọn, đường chạy đã được các thầy cô vạch sẵn, ai về đích đầu tiên thì sẽ là đội chiến thắng. Các em nên nhớ, khi về đích phải là hai người, không có chuyện người về trước, người về sau đâu nhé. Các em đã sẵn sàng chưa?

-Rồi ạ.- Tất cả đồng thanh.

-Tốt, chuẩn bị xuất phát. Ba… hai… một… bắt đầu.

Tiếng cô giáo vừa hô lên thì tất cả học sinh đều bắt đầu chạy.

Mai nhanh chóng nắm lấy tay Hoàng chạy thật nhanh làm cậu có chút ngớ người ra, sau đó thì cũng bắt nhịp phối hợp cùng nó. Mai đang trong khí thế bừng bừng nên chẳng để tâm gì nhiều, ai bảo phải cùng chạy về đích chứ, đành phải “kéo” cậu ta chạy thôi.

Hoàng nhìn tay mình được bao bọc bởi một bàn tay khá xinh xắn, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, trái tim cậu bây giờ dường như đã lỡ đi mất vài nhịp vì nó mất rồi.

Phía bên kia, có một đôi đang cãi nhau.

-Này, anh chạy kiểu gì vậy hả?- Dương nhăn mặt.

-Không chạy nổi.- Bảo tỉnh bơ.

-Anh là con trai mà sao sức khỏe còn kém hơn con gái thế hả. Đồ công tử bột.

-Đúng thế đấy, thì sao.

-Anh có nhanh lên không thì bảo. Như thế này thì thua mất.

-Dù gì thì cũng đã thắng một trò rồi, nhóc làm gì mà tham lam thế.

-Đã bảo đùng gọi tôi là nhóc rồi mà.

-Tôi cứ thích gọi đấy thì sao?- Bảo nhún vai.

-Anh… anh quá đáng.

-Tôi thế đấy.- Bảo hoàn toàn chuyển sang trêu ghẹo Dương.

Vậy là có một cặp đôi phải dừng lại để đấu võ mồm. Loại được một đối thủ đầu tiên.

-Ha ha, chúng ta vượt qua mọi người rồi.- Mai cười sảng khoái nhưng chân vẫn tiếp tục chạy.

Đối với con gái mà nói, cự li 200m có vẻ rất dài và quá sức nhưng với Mai thì hoàn toàn khác. Từ bé đã được Minh cho học võ và mỗi ngày đều được rèn luyện thân thể nên quãng đường đó đối với nó chẳng có gì là khó khăn cả. Cuộc thi này chắc chắn nó sẽ giành được phần thắng.

Hoàng vẫn nhìn nó đăm chiêu, lúc này đây trong mắt cậu chỉ tràn ngập hình ảnh của nó mà thôi.

Ở một nơi khác của cuộc thi.

“Oạch”

Hiện tại Châu đang vinh dự được ôm đất mẹ vào lòng. Không hiểu cô chạy cùng Minh như thế nào mà bị ngã như thế nữa. Cũng không thể trách Minh được vì thực ra anh đâu có chạy, hai người chỉ đi bộ mà thôi, vậy mà cũng té.

-Em có sao không?- Minh quay lại.

-À… không sao… không sao.- Châu vội vàng đứng dậy.

Nhưng hình như không thật là không sao như cô nghĩ. Đường này cũng khá nhiều đá nên xem ra người Châu có chút vết thương nhẹ.

-Em bị chảy máu kìa.

-Không sao, vết thương nhỏ mà.

-Nếu không nhanh xử lí sẽ bị nhiễm trùng đấy. Vết thương ở chân nữa, em không muốn có người nói em đi không được là do anh không.

-Em…

-Lên đi.- Minh ngồi xổm xuống.

-Dạ???- Châu ngạc nhiên.

-Để anh cõng em đi, phải xử lí vết thương chứ.

-Nhưng còn cuộc thi…

-Em còn có thể chạy sao?- Minh quay đầu lại, ánh mắt của anh nhìn Châu khiến cô có chút bối rối.

-Không… không phải vậy.

-Nhanh lên đi.- Minh vẫn chờ đợi.

Không còn cách