
phì cười ngồi xem mấy cái thoại, lâu lâu mới có chuyện vui như thế này. Mà đọc riết cũng chán, trẻ ngoan Tử Thao lại cắm đầu vào làm bài tập anh văn.
Một lúc sau
Phàm Nhất Long : Thao Tử, ngươi lập nhóm với ta được không?
Rầm
Trẻ Thao đang ngồi ngúng nguẩy làm bài tập trên cái ghế xoay, xoay xoay xoay và nhìn thấy cái dòng tin nhắn…bất ngờ đó mà trượt chân, mất đà, té, mông hôn đất.
CHAP 3 Có NHáO (3)
“Cái quái? Đại thần lăng nhăng muốn lập đội a?”- Tử Thao banh con mắt của mình áp sát màn hình máy tính.
Phàm Nhất Long: Này, ngươi không có đó hả?
Tử Thao mắt chưa hề chớp, tay vô thức gõ máy tính.
Đào Thao Tử: Ta có đây, ngươi tạo nhóm đi.
“Asiss mày làm cái gì vậy Thao???!?!??!”-Chợt nhận ra những gì mình vừa gõ đang hiện trên màn hình, nó đánh bốp bốp vào bàn tay mình.
Phàm Nhất Long: Hảo, ngươi mau chấp nhận đề nghị
Đào Thao Tử: Nhưng mà đại thần ngươi sao lại mời nhóm kẻ như ta o.O…
Phàm Nhất Long: Ngươi là cao thủ top 3.
Đào Thao Tử: Ngươi hạng nhất còn gì…sao lại….?
Phàm Nhất Long: Ta định nhờ ngươi đánh hộ!
Đào Thao Tử: O.O – ý ngươi là cho ngươi ăn ké exp?
Phàm Nhất Long: Ta sẽ trả công đang hoàng… =.= tại ta bận chút việc…
Đào Thao Tử : -.- Tốt nhất là thế…
Phàm Nhất Long : Thế ta đi, hai tiếng nữa quay lại trả công cho ngươi.
Tử Thao khinh khinh nhìn màn hình, kẻ đại thần như ngươi mà cũng đi nhờ người khác cày level dùm kiểu này à ? Thực khó tin. Mà thôi kệ, dù sao cũng đúng lúc nó định treo máy đi ra ngoài.
.
.
.
Tử Thao ra khỏi công trường, bắt một chiếc xe buýt đi ra trung tâm.
-THAO !!-Một cô gái giơ cao tay vẫy vẫy.
-Đại Hồng, ngươi không cần kêu to vậy.-Tử Thao ngoáy ngoáy lỗ tai.
-Ha ? Việc ta nhờ ngươi đã làm chưa ?-Cô gái kia với sắc mặt tươi tắn cầm chiếc ô đỏ nổi bật.
-Rồi, thông tin của Trắc Minh, đã gửi vào mail của ngươi.
-Hảo tốt-Người này cười giả lả.-Nhờ ngươi vẫn nhanh hơn hẳn những người khác.
-Những việc ngươi nhờ đều là những việc biến thái.-Nó trặc lưỡi.
-Nhưng ngươi vẫn làm thôi.
-Do là lần trước ngươi giúp ta một lần, chứ không đừng hòng.
-Hảo a, coi như hết nợ nầng, đi nhé.- Cô gái ô đỏ vui vẻ chào tạm biệt, nhanh chóng khuất dạng trong dòng người tấp nập.
Tử Thao nhìn theo một hồi, cũng quay lưng đi. Một nụ cười đểu nhếch lên trên môi… ‘’Giúp ? Phải, cô giúp tôi nhiều lắm…., giúp cho mọi người nhìn tôi như một thằng tồi tệ….’’
-Ái, Thao, em đi đâu đây ?-Ngu Công, bạn Tiêu Nại nhìn thấy Tử Thao tay đút túi, mắt nhìn trời, thanh thản tản bộ trên đường.
-Hm ? –Nó hơi nghiêng đầu-Ồ Ngu Công sư hyunh.-Nhận ra người quen, Tử Thao gật đầu chào.
-Sao lại đi lòng vòng ở đây một mình ? Không phải đi học ?
-À, đi công việc một lát.-Nó cười gượng nhìn cái tên nhàn rỗi kia.
-Ồ, thôi chào nhé, anh về công ty đây.
Tử Thao rất ghét mỗi khi gặp Ngu Công, không phải anh ta làm chuyện gì xấu với nó, nhưng thật sự là anh ta rất nhiều chuyện và nó là một đứa rất kiệm lời, ở gần anh ta sẽ bị nóng mạch máu não vì lắng nghe quá nhiều a. Mặc kệ cái tên kia, nó cần phải đi xử lí việc của mình. Vì đợt nhập học sớm hơn dự định nên màu tóc đỏ rực mà mùa hè nó nhuộm chưa kịp thay đổi, thành ra gây ấn tượng khó phải cho toàn sinh viên lẫn giáo sư ở trường A. Nó không có vẻ gì là quan tâm cho lắm về những gì người khác nói về mình, nhưng bị Vi Vi càm ràm mãi cũng mệt, đành hôm nay rảnh rỗi (cúp học) nên đi nhuộm lại.
CHAP 3 Có NHáO (4)
-Nhuộm đen.-Nó nói nhanh khi gặp một nhân viên trong salon.
-Mời ngồi đây mời ngồi đây-Người đó chỉ vào một chiếc ghế và nhanh chóng đi lấy dụng cụ nhuộm.
Hai tiếng sau, Tử Thao với mái tóc đen huyền bước nhanh trong khuôn viên trường đại học A, mà lúc này cũng vào giấc tan học của khóa chiều, gây chú ý không ít. Nhiều người đi ngang qua nhưng đôi mắt vẫn liếc nhìn. Tử Thao vẫn một kiểu đút tay vào túi áo khoác, nhìn thẳng, đi thẳng.
VÈOOOOOOOO
Một thằng điên nào đó ngang nhiên chạy xe mô tô trong sân trường, băng ngang trước mặt Tử Thao khiến nó phải ngã tránh sang bên lề đường, chân bị một vết rách dài. Cái thằng điên đó thì lại chạy biến mất tiêu. Tử Thao nhăn nhó cố gắn ngồi dậy, nhưng không đứng lên nổi.
-Đứng lên được chứ ?-Một bàn tay giơ ra trước mặt Tử Thao.
-H..ảo.-Nó vịn lấy bàn tay kia, cố sức đứng dậy.
-Có thể đi được chứ ?
-Hảo.-Nó vẫn đang kiểm tra vết thương ở chân.
-Tốt, tôi đi nhé.-Người đó quay lưng bước đi, môi cười dù Tử Thao chẳng để ý.
-Cám ơn.-Tử Thao lúc này mới ngước lên nhìn, nhưng người kia đã đi được một đoạn. Không biết là có nghe được hai tiếng cám ơn của nó không nhưng có vẻ anh ta giơ tay cao lên vẫy chào tạm biệt, lưng cũng không quay lại, chỉ có mái tóc màu nắng chói lọi giữa sân trường…
End chap 3.
CHAP 4 HắC LONG BANG
Chap 4 Hắc Long bang
Với tâm trạng không tốt vì cái chân bị thương, Tử Thao cau có mở cửa kí túc xá, Biện Bạch Hiền thấy bạn tâm tình không ổn, chạy lại hỏi han, rồi suýt té ngửa khi nhìn thấy vết rách dài ở chân Tử Thao.
-Ai da..tên nhóc này, làm thế nào lại bị thành ra thê thảm vậy?-Bạch Hiền vừa trách móc vừa bôi thuốc, bang bó cho Tử