Hào môn đoạt tình: Bảo bối, em đừng mong chạy thoát!

Hào môn đoạt tình: Bảo bối, em đừng mong chạy thoát!

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328693

Bình chọn: 7.5.00/10/869 lượt.

con gái đêm đó bị anh vô lễ ở trường học, lúc này lại an tĩnh ngủ ở trên giường của anh, bên cạnh anh. Điều này làm cho anh vô cùng thỏa mãn.

Dù biết, trong lòng của cô không có anh, nhưng như vậy thì sao? Không yêu thì sao? Nếu như mới bắt đầu anh bỏ cuộc không phải sẽ không có được cô sao?

Cô ngủ rất an tĩnh, dục vọng anh vất vả mới đè nén xuống được lại bộc phát, anh không nhịn được khát vọng, kìm lòng không được, từ từ nghiêng người hôn lên cánh môi của cô.

Yêu một người, phải cần bao nhiêu thời gian? Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng, bây giờ, khi ôm thân thể nhỏ nhắn trong ngực, mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể của cô đầu độc lòng của anh, cứ như vậy tiến vào trong trái tim anh.

Anh đã từng cười nhạt khi người ta nói đến nhất kiến chung tình. Nhưng, sau này khi gặp cô, anh mới hiểu, cô cứ như vậy đã ngự trị trong lòng của anh. Để cho anh dù phải dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải có được cô.

“Tình Tình, ngoan, bảo bối…” Cô liên tục chớp chớp lông mi, bán đứng việc cô đang giả vờ ngủ.

Đầu lưỡi linh hoạt xông thẳng vào, nhẹ nhàng câu dẫn chiếc lưỡi mềm mại của cô, một chút rồi một chút, tỉ mỉ, kiên nhẫn hút đầu lưỡi của cô, mút vào hương vị ngọt ngào chỉ thuộc về cô, thỉnh thoảng lại cắn môi dưới của cô.

Nụ hôn của anh, dịu dàng mà không gấp gáp, tựa như đang làm chuyện mình yêu thích nhất, không nhanh không chậm trêu chọc cô, giống như là âu yếm bảo vật trân quý nhất trên đời, cưng chiều cùng thương yêu cực độ.

“Anh tránh ra…” Khi anh ta di chuyển xuống dưới, thì Tình Tình có muốn giả bộ cũng không được nữa, mở mắt muốn đẩy thân thể của anh ra.

Anh ta thật nặng nề. Tại sao lại đem cả người nặng như vậy đè lên người cô?

“Thế nào, đã tỉnh rồi?”

Mộ Dung Trần chống nửa người lên, nương ánh đèn nhàn nhạt nhìn gương mặt của cô.

“Anh thật nặng! Đừng đè lên người tôi.” Tay nhỏ bé vẫn không ngừng đẩy lồng ngực anh ra.

“Trọng lượng của tôi em hẳn phải quen rồi chứ.”

Lời này tuy không có gì, nhưng anh thật không đành lòng ép buộc cô. Người phụ nữ mảnh mai này thật khiến anh vừa yêu vừa hận. Lật người xuống nằm bên cạnh cô, sau đó đem lồng ngực của mình áp vào lưng của cô.

“Anh mau buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ.” Cứ như vậy bị anh ta ôm vào trong ngực, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh ta, một nhịp lại một nhịp vang lên bên tai. Giãy dụa nho nhỏ của cô căn bản không có chút tác dụng nào với anh.

Người đàn ông trên đỉnh đầu ôm cô càng chặt hơn nói: “Ngủ đi, nếu không tối nay chúng ta cũng không cần ngủ nữa.”

Đem cô ôm sát một chút, để thân thể 2 người hoàn toàn dán sát vào nhau, những đường cong mềm mại của cô cùng với thân thể rắn chắc của anh ở chung một chỗ.

“Buông tôi ra…”

Khi hắn vùi đầu vào cần cổ của cô, Tình Tình có chút uất ức, nghẹn ngào. Biết rõ người đàn ông này sẽ không buông cô ra, nhưng cô vẫn cảm thấy uất ức.

“Ngủ đi, tôi đảm bảo sẽ không làm gì hết.” Mộ Dung Trần nhắm mắt lại, vỗ vỗ lưng cô nói, cô đã là người phụ nữ của anh, dù cô có trốn ở nơi nào cũng không thoát được.

“Vậy anh buông tôi ra…”

“Tình Tình, nếu em tiếp tục động đậy, tôi không đảm bảo chúng ta chỉ “ngủ” thông thường đắp chăn bông thôi đâu.”

Mộ Dung Trần lên tiếng đe dọa, Tình Tình lập tức không dám giãy dụa, cô nhớ tới buổi tối hôm trước, anh uy hiếp cô. Nhưng tựa vào người anh như thế này, thân thể cô cảm thấy mệt mỏi, cô trợn to 2 mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong phòng yên ắng, ngoại trừ tiếng hít thở của 2 người không còn tiếng động gì khác.

CHƯƠNG 32

Chuyện kết hôn cứ được quyết định như thế.

Tình Tình vẫn ở lại biệt thự của Mộ Dung Trần. Anh nói cô không cần đến trường nữa, đã có người giúp cô làm thủ tục tạm thời nghỉ học!

Tạm thời nghỉ thì nghỉ đi. Nếu trở lại ngôi trường quen thuộc, cô cũng không còn mặt mũi nào để đối diện với Dương Bách Lâm. Nhưng, cô vẫn nợ anh một lời giải thích, nhưng lại không biết nên mở miệng giải thích thế nào.

Mỗi ngày sống trong biệt thự của Mộ Dung Trần cũng không có việc gì làm. Mộ Dung Trần điều 2 người giúp việc từ nhà Mộ Dung sang đây, giúp cô quét dọn và chuẩn bị 3 bữa cơm. Hằng ngày, công việc của anh ta cũng rất bận rộn, buổi sáng lúc cô thức dậy đã không thấy anh ta ở bên cạnh, buổi tối sau 9h anh ta mới có thể về đây.

Ban ngày, thời gian gặp mặt của bọn họ thật ít ỏi, chẳng qua, điều đó rất hợp ý của cô. Bởi vì, cô không biết nên sống chung với một người đàn ông như thế nào.

Anh ta đối với cô, ngoại trừ nhiều lúc cô không đoái hoài đến anh ta, anh ta sẽ nổi giận, thời gian còn lại đều quan tâm chăm sóc cô.

Chỉ là, nhiều khi nhu cầu trên giường của anh ta quá độ làm cho cô không chịu được. Sau khi vết thương ở chân của cô khá lên, mỗi tối, mặc kệ dù có về muộn như thế nào, anh ta nhất định sẽ tìm mọi cách để chọc phá giấc ngủ của cô, mặc kệ cô có phản kháng như thế nào, đến cuối cùng anh ta cũng có cách bắt cô khuất phục.

Nếu như nói cô không có cảm giác gì là không đúng, ngày đó, giáo sư Âu chỉ cho anh ta công dụng của thuốc đó. Bắt đầu từ hôm đó, anh ta luôn kiên nhẫn bôi nó cho cô, nhưng có lúc anh quýnh lên, anh dứt khoát thoa thuốc cho


Snack's 1967