
Nguyên cũng an toàn hơn.
Tình Tình cắn môi không nói lòi nào, người đàn ông này thật kì quái, anh ta lại quen với thầy giáo của học viện bọn họ, quen thân đến mức nửa đêm cũng có thể gọi người ta đến nhà khám vết thương cho cô.
Được rồi, nhường hắn đi! Âu Thánh Nguyên sờ mũi một cái. Thật là xui xẻo, uổng công cho hắn nửa đêm chạy như bay đến, tưởng đâu cậu ta có chuyện, ai ngờ là chuyện của người khác, hơn nữa còn phải nhìn sắc mặt của Tứ thiếu.
Chăn mềm mại được vén lên một góc, chỉ lộ ra đôi chân trắng noãn như ngọc, nhưng đáng tiếc mắc cá chân lại sưng lên rõ ràng như vậy.
“Âu Thánh Nguyên, nhanh lên một chút.”
Mặc dù bọn họ không nói gì thêm, nhưng Mộ Dung Trần vừa nghĩ tới mới vừa rồi hai người bọn họ giống như rất quen thuộc trong lòng khó chịu!
“Tôi xem một chút, có thể sẽ hơi đau.”
Không dám nhìn nhiều một cái, Âu Thánh Nguyên ngồi xuống, nâng mắc cá chân đã sưng đỏ lên quan sát, sau đó xoay mắc cá chân vòng vòng.
“Thật là đau!”
Tình Tình đau đến cong người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, cố gắng muốn rút chân về, lại bị Âu Thánh Nguyên dùng sức bắt được, đá như thế nào cũng không tránh được.
“Đừng động, khớp xương bị lệch vị trí rồi.”
Vẫn may là chỉ bị trật khớp mà thôi, chỉ cần xoa bóp để trở lại vị trí cũ, và dùng nước ấm ngm chân là được.
“Âu Thánh Nguyên, cậu rốt cuộc có thể hay không?”
Mộ Dung Trần căm tức rống to về phía người đàn ông vẫn duy trì nụ cười trên mặt. Thật là, nếu không phải biết hắn ta từng tốt nghiệp ngành kinh tế học và cao học y, hơn nữa tinh thông xoa bóp trung y, anh nhất định sẽ đánh hắn.
Thấy người con gái trong ngực khuôn mặt khổ sở, Mộ Dung Trần đau lòng đem cô ôm vào trong ngực:
“Nhịn một chút, một lát sẽ khỏi.”
“Đều tại anh…”
Không có thói quen thân mật với một người đàn ông ở trước mặt người xa lạ, Tình Tình muốn đẩy hắn ra nhưng không dám chỉ có thể nhịn đau nhỏ giọng oán giận nói.
Nếu như không phải là anh ta ném đồ của cô, cô cũng không phải ngồi trên mặt đất tìm đồ đến 2 chân tê cứng. Nếu như không phải anh ta hung hăng ôm cô, 2 chân cô đang tê lại đứng không vững?
“Được rồi, được rồi, đều là anh sai, vậy được chưa?”
Thấy cô nhỏ giọng lại không dám ngẩng đầu lên, Mộ Dung Tứ thiếu tâm trạng cực kì vui mừng, thế nhưng không quan tâm bạn tốt ở trước mặt, mà bày tỏ cử chỉ sủng nịch với người con gái này.
“Này, 2 người muốn tình tứ như thế nào tôi cũng mặt kệ, nhưng cũng đừng xem tôi như người tàng hình được không?”
Tình tứ? Ở trong mắt người ngoài, cử chỉ của bọn họ đã trở thành như vậy sao? Tình Tình nhịn đau không nói gì nữa.
“Được rồi, có thể.”
Tình Tình cũng bởi vì mới vừa rồi Âu Thánh Nguyên nói câu nói kia mà bực mình không lên tiếng, Mộ Dung Trần ngược lại phản ứng trước một bước, trợn mắt nhìn bạn tốt một cái, sau đó đem chăn che lại chân của Tình Tình, sợ Âu Thánh Nguyên sẽ chiếm tiện nghi.
“Được rồi, còn chưa chịu buông tay?”
Lạnh lùng nhìn Âu Thánh Nguyên còn nắm chân nhỏ của cô, hắn muốn cầm nữa, anh nhất định sẽ phế tay của hắn, để cho hắn cả đời này đừng mong có thể cầm lại dao giải phẫu.
“Có người qua cầu rút ván như vậy sao?”
Nếu như không phải thuốc thí nghiệm lần trước đưa cho hắn có chút trục trặc, Âu Thánh Nguyên cũng không nhẫn nhịn trước mặt hắn như vậy, ít nhất cũng phải đôi co đến cùng.
Thuốc thí nghiệm, từ này mới vừa thoáng qua trong đầu. Giáo sư Âu Thánh Nguyên lập tức nhớ lại, Mộ Dung Trần sau khi bị anh hạ thuốc đã chạy đến sau sân trường.
Người phụ nữ trên giường kia có phải là cô gái ngày hôm đó hay không? Nếu như vậy không phải là dụng tâm của anh đã hư rồi sao?
“Âu Thánh Nguyên tôi còn chưa tính sổ với cậu, cậu lại còn dám nói?”
Rốt cuộc cũng buông chân nhỏ ra, Mộ Dung Trần vội vàng đem toàn bộ chăn kéo lại, đến một ngọn gió nhỏ cũng không thể chui lọt.
“Cám ơn thầy, giáo sư Âu.”
Lúc Mộ Dung Trần buông cô ra, cô rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhỏ giọng nói cảm ơn. Sau khi được anh ta xoa bóp, cảm giác đau đớn mãnh liệt cũng giảm nhiều hơn rồi.
“Không cần nói cảm ơn với cậu ta.”
Mộ Dung Trần khó chịu nói. Cô đối với anh chưa từng khách khí như vậy. Ngược lại luôn đối với Âu Thánh Nguyên bộ dáng quen thuộc như vậy. Còn nói cảm ơn với hắn ta nữa!
CHƯƠNG 30
“Bây giờ không phải ở trường, không nên gọi tôi là giáo sư.” Âu Thánh Nguyên đứng lên, khẽ cười nói, “Cô có thể giống cậu ấy gọi tôi là Âu Thánh Nguyên hay A Nguyên cũng được.”
Luôn luôn không qua lại sâu với người khác, đặc biệt là con trai, Tình Tình đối với đề nghị của Âu Thánh Nguyên, không cách nào tiếp nhận ngay được.
“Không có chuyện gì nữa, cậu có thể đi rồi.” Mộ Dung Trần lần nữa lên tiếng.
“A Trần, chân của cô ấy cần chườm đá lạnh một lần, sau đó mới có thể bôi thuốc.”
Không thể ý đến sắc mặt đen thui của Mộ Dung Trần, Âu Thánh Nguyên lấy từ trong cặp ra một tuýp thuốc.
“Tôi còn muốn thuốc thoa mặt nữa…”
Mộ Dung Trần quay khuôn mặt của Tình Tình lại, trên đó vẫn còn dấu tay nhàn nhạt. Mẹ kiếp, nếu như Tiết Thiệu Trạch không xử lý 2 người phụ nữ kia, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy. Lại dám ra tay với người phụ