
Hôn Bên Vòng Xoay Ngựa Gỗ
Tình yêu, không bao giờ biết trước được khoảng cách để gặp. Nhưng càng yêu, tôi lại càng thương tổn em. Loại thương tổn này chẳng biết đã có từ lúc nào. Em hướng trái, còn tôi hướng phải, vĩnh viễn đôi ta cũng không thể quay về điểm ban đầu.
—————
Tựa như trải qua một giấc mơ, đến lúc tỉnh dậy vẫn cảm giác được bi thương hay vui mừng. Trong lúc lờ mờ, lại bắt đầu không phân biệt rõ đâu là cảnh trong mơ, đâu là hiện thực.
Cũng chính như Lệ Minh Vũ, bất ngờ xông vào cuộc sống của Tô Nhiễm lần nữa, rồi lại lặng yên mà rời đi, lặng yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Kể từ khi Lệ Minh Vũ đi, mỗi ngày của cô đều giống cuộc sống trong suốt bốn năm qua, mặt trời cứ mọc rồi lại lặn.
Bước ra khỏi cửa hàng nước hoa thì trời đã về đêm, Tô Nhiễm bắt taxi trở về. Cô biếng nhác dựa vào ghế xe, đôi mắt trống rỗng lẳng lặng nhìn cảnh đêm đang lướt nhanh ngoài cửa sổ.
Buổi đêm ở Paris vẫn chói lọi như ngày thường, nhưng điểm khác biệt chính là tâm tình bình tĩnh hơn bao giờ hết của Tô Nhiễm.
Có một số việc xảy ra trong im lặng, một ngày khi biến mất mới phát hiện, muốn quên đi hoàn toàn, thật sự rất khó.
Xe chạy về hướng ngoại thành, lượng xe qua lại đông đúc nên tài xế phải thả chậm tốc độ. Dần dần, cả con đường đều kẹt kín.
Tài xế taxi bực dọc, còn Tô Nhiễm thì chẳng màng quan tâm. Ánh mắt cô dần có hồn hơn, lơ đãng nhìn đến mảng lớn ảnh sáng bên ngoài cửa sổ, mắt cô chợt rung rung.
Khi xe sắp chuyển động, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại yêu cầu xuống xe. Chẳng kịp nhận tiền thối, cô đã bước về phía vòng xoay ngựa gỗ đang sáng trưng một góc trời.
Lúc này, ở vòng xoay ngựa gỗ, người chơi rất đông, thậm chí xe gia đình cũng nghẹt người. Tiếng cười hòa vào nền nhạc du dương nghe vui tai vô cùng. Ánh đèn đủ sắc vụn vặt chiếu lên gò má Tô Nhiễm. Cô yên lặng đứng tại chỗ, thơ thẫn nhớ tới cảnh tượng đêm đó.
Cũng là chiếc xe gia đình đó, Lệ Minh Vũ đã kéo cô đến ngồi. Cô không biết vì sao anh lại dẫn cô đến nơi này. Cô chỉ cảm thấy đêm đó, ánh mắt anh trống trải, còn bóng lưng thì cô đơn hơn bao giờ hết. Nụ hôn của anh, lời nói của anh tới bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, anh đã khiến yên ổn mà cô duy trì trong suốt bốn năm qua dần tan rã. Cô rất sợ loại cảm giác này. Đúng vậy, cô sợ như thế, sợ một mặt không biết trong con người Lệ Minh Vũ mà sản sinh nghi hoặc từ tận đáy lòng; càng sợ loại nghi hoặc này sẽ dẫn cô miệt mài theo đuổi, rồi vì nó mà làm tổn thương chính mình. Cô càng muốn yên ổn lại càng khó quên, quên hết tất cả mọi thứ xảy ra đêm đó cùng anh.
Kể từ đêm đó, cô không còn thấy anh nữa. Ngày hôm sau, khi đích thân Đồng Hựu tới ký kết hợp đồng, cô mới biết Lệ Minh Vũ thật sự đã đi. Mọi chuyện hợp tác liên quan đến “Midi” đều do Đồng Hựu toàn quyền phụ trách. Nhận được hợp tác cũng có nghĩa Guerlain giành được phần thắng cao hơn trong việc tranh quyền nuôi con. Sau đó, cô gọi điện thoại cho Diệp Lỗi, nhưng mẹ nghe máy báo rằng học phần của Diệp Lỗi chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn, đã giải quyết xong.
Bên ngoài vòng xoay ngựa gỗ, Tô Nhiễm khẽ thở dài. Trong không khí, lơ lững mùi hương này đến mùi hương khác, nhưng lại thiếu vắng mùi hổ phách thường dọa cô sợ. Mũi cô không ngửi được mùi hương thuộc về anh, nhưng khi ánh mắt cô vô tình nhìn lướt qua xe gia đình bên cạnh vòng xoay ngựa gỗ, trái tim cô bất giác nhói đau.
Trong phút chốc, cô như thấy được Lệ Minh Vũ thong thả ngồi trong xe gia đình xoay tròn hết vòng này đến vòng khác. Anh bình thản ngồi ở đó, ánh mắt mải miết nhìn về nơi xa xăm, chuyên chú nhập tâm, còn có cả…bi thương.
Tô Nhiễm đè nhẹ lồng ngực, đứng bần thần tại chỗ.
Cô không rõ mục đích của anh là gì, muốn tiêu khiển hay…còn có ý đồ khác? Nếu đúng vậy, vì sao anh lại đột ngột biến mất trong yên lặng, tựa như cô và anh lại quay về cuộc sống giống hai đường thẳng song song suốt bốn năm qua, khác xuất phát điểm cũng chẳng giao nhau.
Đằng sau cô, một bóng dáng cường tráng tới gần, Tô Nhiễm vẫn thẫn thờ nhìn vòng xoay ngựa gỗ. Mãi đến khi, bàn tay người đàn ông vỗ nhẹ lên vai cô.
Độ ấm từ bàn tay người đàn ông hơi kinh động Tô Nhiễm, trái tim cô đập mạnh một tiếng. Cô bỗng quay đầu lại, nụ cười dịu dàng của người đàn ông trước mắt làm phai nhạt hình ảnh người đàn ông trong đầu cô.
“Mộ Thừa?” Anh làm sao lại ở chỗ này?
“Vừa lúc anh chạy qua thì thấy em đứng ở đây.” Mộ Thừa cười ôn hòa, chỉ về phía chiếc xe đang đậu cách đó không xa. Anh lại dõi theo tầm nhìn vừa rồi của cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Em đứng ở đây làm gì?”
Tô Nhiễm nhìn lướt qua xe gia đình lần nữa. Trên xe, một đôi tình nhân đang ngồi ôm hôn nhau, lòng cô thoáng mất mát. Cô xoay đầu nhìn anh, lắc nhẹ đầu, “Không có gì, giao thông tắc nghẽn nên em dứt khoát xuống xe.”
Mộ Thừa cười, “Đi nào, anh đưa em về.”
Tô Nhiễm vừa định từ chối, nhìn nhanh qua xe, cô cảm thấy ngờ vực nhìn anh: “Đường này đâu phải về nhà anh.”
“Ừ, hướng này về nhà em.” Mộ Thừa cúi đầu nhìn cô, giọng điệu dịu dàng.
Cô sửng sốt, khó hiểu nhìn anh.
“Anh vốn…” Mộ Thừ